Tôi nói: “Em mệt rồi.”
Sau khi tôi nói xong thì đứng dậy, nhìn anh một cái rồi xoay người về phòng ngủ, anh vẫn cúi đầu ngồi trên sô pha, tôi giống như nhìn thấy trên đầu anh có đám mây đen nhỏ, tí tách đổ mưa.
Bộ dạng rất khó chịu.
Tôi cũng rất khó chịu, trước kia đồ chơi của tôi mà bị người tôi không thích đụng vào tôi đều có thể khóc cả buổi chiều, huống chi một bảo bối lớn không đâu có như vậy.
***
Thực ra có nhiều chuyện nhắc đến cũng thấy buồn cười, hai người chúng tôi đã bên nhau lâu như vậy, tình cảm thâm sâu như biển nhưng cũng có nhiều lúc nổi lên bọt sóng, ít nhất lúc Trương Tử Kiếm đi công tác bị bệnh nặng, tôi vừa hận không thể cho anh một miệng lớn (không hỉu T.T) vừa đau lòng đến ngũ tạng lục phủ đều sắp thay đổi vị trí, thầm nghĩ có thể bị bệnh thay anh.
Tôi không phải người lòng dạ hẹp hòi, ngược lại Trương Tử Kiếm mới như thế. Thế mà lần này tôi lại đa nghi về chuyện này.
Khi tôi phát hiện mình có thể chịu đến giờ này thì rất ngạc nhiên. Không thể nói tôi hoàn toàn không phản ứng anh, chỉ là ngày vẫn phải trôi qua, sáng hôm sau tôi vẫn theo thường lệ ăn bữa sáng anh nấu, trước khi đi làm anh ôm tôi tôi còn ôm lại một chút.
Tôi cũng cho là mình đã khôi phục bình thường, việc này cũng cứ thế trôi qua. Chỉ là trong lòng tôi còn chút buồn phiền nên không chủ động nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-ngu-nien-chi-duong/3281776/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.