Tôi càng nghĩ càng nghẹn khuất liền đạp anh một cái, thanh âm còn hơi run: “Còn nhìn em làm cái trứng à? Cút đi!”
Trương Tử Kiếm im lặng rất lâu, sau đó thì thở dài kéo tôi ôm vào lòng, “Làm gì mà giận to như thế chứ?”
“Anh nhìn thấy em về qua cửa sổ….”
“Em có thể dỗ dỗ anh một chút không…..”
***
Lúc tôi về nhà thì mẹ tôi vừa mở cửa cho tôi vừa cười tủm tỉm, trên tay cầm xẻng đảo đồ ăn, hỏi tôi: “Con không có chìa khóa à?”
Tôi vừa đổi giày vừa nói: “Ở trong túi hành lý nhưng con lười lấy.”
Mẹ tôi nhìn phía sau tôi, hỏi: “Tử Kiếm ở dưới nhà tìm chỗ đậu xe hả?”
Tôi: “Anh ấy hôm nay không đến, bị mẹ anh ấy đón về nhà rồi.”
“Về nhà làm gì?”
Mẹ tôi chạy chậm vào bếp nhìn nồi đồ ăn của bà, tắt bếp rồi xoay lại hỏi tôi: “Không phải bảo sẽ đến ăn sao? Mẹ đã làm xong hết rồi!”
“Làm xong rồi thì chúng ta ăn,” Tôi vào toilet rửa tay, rồi nhón lấy một miếng sườn trong đĩa cắn một miếng, cười nói: “Sao vậy mẹ, anh ấy không đến thì mẹ không nấu cho con?”
Mẹ tôi vừa bưng canh ra vừa nói: “Dĩ nhiên không phải rồi, con mẹ mẹ đau chứ.”
Ba tôi đi từ trong phòng ra, trên tay bưng chén trà, hỏi tôi: “Tử Kiếm không đến sao?”
Tôi gật đầu, “Vâng, không đến, hai người đi chơi thấy thế nào?”
Ba tôi rất mãn nguyện, “Không phải gửi hình cho con rồi sao? Đều rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-ngu-nien-chi-duong/3281775/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.