Đầu đông, trời luôn tối đặc biệt sớm.
Ta ngồi ở trong phòng trúc, mãi cho tới lúc hoàng hôn, vẫn còn đang nhìn thứ Lâm Hiên Phượng lưu lại.
Kỳ thật đôi khi thật không rõ, lúc trước sao có thể đem cái chết của Lâm Hiên Phượng đổ lên đầu Trọng Liên. Con người, sinh vật này, quả nhiên đối tượng dễ dàng tha thứ nhất chính là bản thân mình. Khi gặp phải chuyện gì, luôn thích đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác.
Trọng Liên thật ra không làm gì sai, còn ta sai ở chỗ không đủ tin tưởng với Hiên Phượng ca.
Thế mà lúc trước tại Trọng Hỏa cung ta còn đâm Trọng Liên một đao, thật sự là quá tùy hứng.
Nếu lúc ấy không quá ngây thơ, không quá thiếu hiểu chuyện, không quá dễ tin người, có lẽ kết quả sẽ không như vậy.
Không cần biết khi còn sống người hận ta như thế nào, ta đều muốn người.
Người chết không thể sống lại, quên đi mới là sự trả thù lớn nhất. Có người đã chết, có thể huynh ấy còn sống. Có người còn sống, có thể huynh ấy đã chết rồi.
Lâm Hiên Phượng sẽ vẫn sống.
Ta lật chiếu ra, đem di vật của Lâm Hiên Phượng đặt ở mặt trên. Cuối cùng, không quên dùng đao muốn lấy bức di thư trên tường xuống dưới. Nhưng trúc bản quá lớn, chọc không nổi, chỉ có nước kéo sang một bên.
Nhưng lúc xoay người, nhìn thấy Trọng Liên đứng ở cửa.
Ta có chút xấu hổ:
“Liên, ngươi giúp ta thù đồ được không? Đồ vật không nhiều, nhưng thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-ly-hong-lien-diem-tuu/2324864/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.