Ta trở lại trong phòng, ngồi xuống, thật lâu mà vẫn không có cách nào tiêu hóa cuộc đối thoại vừa nghe.
Ba hộ pháp liệu có ý ly gián, hy vọng ta rời khỏi Trọng Liên?
Nếu là như vậy, bọn họ thà rằng Trọng Liên gặp phải nguy hiểm, đều muốn đuổi ta đi. Trọng Liên rời khỏi cảm tình, tuyệt đối là một nam nhân. Quyết định của các hộ pháp, chưa chắc đã sai.
Không loại trừ khả năng này, nhưng bọn họ sẽ không nói dối. Trừ phi bọn họ muốn tự sát tập thể.
Trọng Liên thế mà lại bức tử huynh ấy.
Ta dùng sức lắc đầu, nhưng tình cảnh kia như thế nào cũng không biết đi.
Một lúc sau, đẩy cửa mà ra, đi thẳng đến phòng Trọng Liên.
Trọng Liên ngồi cạnh cửa sổ, ngâm một bình trà nhỏ, xiêm áo chỉnh tề, đang đánh cờ cùng Vũ Văn trưởng lão. Vũ Văn trưởng lão nhăn mày nhíu chặt, trông càng thêm già, ngón trỏ ngón giữa kẹp quân trắng, mãi chưa quyết định. Trọng Liên thì vô cùng thong dong, gảy gảy quân đen, mặt đang mỉm cười.
Ta tiến vào, hắn nhặt quân đen lên, nhìn thấy ta.
Ta đi đến ngồi phía sau hắn: “Không có gì, ngươi hạ cờ đi.”
Trọng Liên ậm ừ, rồi bất động thanh sắc nhấc quân đen.
Vũ Văn trưởng lão hạ một quân.
Trọng Liên hạ.
Vũ Văn trưởng lão lại hạ tiếp.
Trọng Liên hạ lần nữa.
Vũ Văn trưởng lão cười hắc hắc, cầm quân cờ lên cao: “Cung chủ, người xác định đi như thế? Không hối hận?”
Trọng Liên nao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-ly-hong-lien-diem-tuu/2324846/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.