Chương trước
Chương sau
Kết quả của việc phá cửa mà ra chính là bị mạnh bạo lôi về. Bốn nữ nhân xuân hạ thu đông kia nhìn thì không cao, sức lực lại không nhỏ. Miệng vết thương trên bụng ta còn chưa khỏi hắn, vận động hơi kịch liệt chút sẽ nứt ra. Cứ tiếp tục giãy giụa, cái bụng này của ta đảm bảo kêu hỏng.

Không nghĩ rằng Lâm nhị thiếu gia ta đây đánh mấy tên tráng hán không thành vấn đề, một đời anh danh lại bị hủy trên tay mấy cô nương.

“Liên nhi đệ đệ, ngươi đã ký khế ước bán mình. Nếu làm việc chưa đầy một năm đã rời đi, chỉ sợ phải đưa ra một vạn lượng chuộc thân.”

Một vạn lượng? Không bằng ngươi trực tiếp chém chết ta.

Cái khế ước bán mình kia viết thật hàm hồ, ta sao biết là nam kĩ?

Nhưng mà, nam kĩ cũng không quan trọng, nơi này bán mình là tuyển chính mình, bồi mấy đại lão gia nói chuyện phiếm còn kiếm được nhiều tiền hơn quy công, tương đối có lãi.

Ta theo mấy cô nương đi tới trung đình.

Một đình thai, chạm khắc kim văn, thông tới bảy đầu đường lớn. Mỗi đầu đường lớn đều nối với một cánh cửa, tường vây cao cao ngăn trở cảnh vật phía sau cánh cửa. Bảy cánh cửa, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, cửa tím thông với đại sảnh, ta theo cửa lục đi ra. Bên cạnh mỗi cánh cửa đều có một pho tượng sư tử vàng. Thượng Thu đi qua, xoay xoay đầu của con sư tử vàng cạnh cửa màu đỏ.

Bên trong truyền đến thanh âm đều đặn của hai nữ tử.

“Ngọc bẩn nhuộm đỏ thẫm.”

“Diễm lệ thường khó tốt.” Cổ Hạ nói xong, quay đầu cười với ta: “Đây là tiếp lời, về sau tiến vào thường hay dùng câu này.”

Cửa mở ra.

Cảnh đỏ bừng trước mặt đập vào mắt. Đúng là một sân toàn mẫu đơn.

“Tỷ tỷ, giờ đang mùa đông, sao lại có mẫu đơn.”

Tập Xuân nói: “Nuôi trồng thích đáng, mẫu đơn cũng có thể mùa đông nở rộ.”

Ta ‘a’ một tiếng, đi vào cùng các nàng.

Nhìn mỹ nhân thướt tha bước đi khắp sân, ta càng cảm thấy không ổn. Hoa Mãn lâu này rốt cuộc do ai mở, lại có cả cơ quan tiếp lời. Hơn nữa, ta rất ít khi nghe nói bản thân kỹ nữ còn là tú bà, mỗi người lất chín phần tiền công.

Lại nghĩ tới ngay trước đã nghe nói, Hồng Thường Quan, Lục Phiến Môn.

Lục Phiến Môn có các mỹ nhân bất đồng khí chất, trong đó quan chủ Hồng Thường Quan xuất thân từ Diễm môn.

Chẳng lẽ là, ta bước nhầm vào Hồng Thường Quan?

Các nàng mà phát hiện ta biết bí mật này, ta đại khái không còn thấy thái dương ngày mai.

Một đường theo vào, tiến vào tiểu lâu lớn nhất tại nơi sâu nhất của đình viện. Ta bước qua cửa, nhìn thấy bóng dáng một nữ tử cực đẹp. Mỹ nữ của Hoa Mãn lâu rất nhiều, nhưng người có thể khiến người ta liếc mắt là trúng, thật sự quá ít.

Nữ tử này eo nhỏ, bờ mông nở nang. Từ mặt sau nhìn lại, đường cong dịu dàng, hồ điệp cốt cách, phần eo như chén nhỏ, lõm rất ít. Nữ nhân gầy thì không ít, nữ nhân có ngực có mông không ít, nhưng nữ nhân lớn lên có cốt cách như vậy, ít ỏi không có mấy.

Nữ nhân này hẳn là người đứng đầu Diễm môn. Nếu đúng như ta nghĩ, nàng chính là quan chủ Hồng Thường Quan.

Lục Phiến Môn do Diễm môn cầm đầu, người đúng đầu Diễm môn không biết lớn lên thành bộ dáng tai họa nhân gian gì.

Trong lòng ta nhảy loạn, vô cùng chờ mong.

Khi nàng quay đầu, ta lại hoàn toàn suy sụp — năm nay, sao ai cũng thích dùng khăn sa che mặt vậy?

“Trọng Liên, thật không?” Thanh âm của nàng mềm nhẹ như nước suối. “Ngươi đã ký khế ước, thời hạn làm việc ngắn nhất là một năm. Bởi vì bây giờ Diễm môn đình viện không đủ, ngươi lại không thích hợp ở môn khác, ta an bài cho ngươi ở cùng người khác được không.”

“Được.”

“Nam tử ở cùng ngươi tên Băng Ngữ, vừa từ Nhu môn chuyển tới, tính cách rất được, hẳn là không khó ở chung.”

“Được.”

Nàng lại chỉ đạo một số việc vụn vặt lẻ tẻ, ta nhất nhất nghe xong, gật đầu.

“À, đúng rồi. Ta là một trong những chủ tú bà ở Hoa Mãn lâu, ngươi gọi ta là tôn chủ là được rồi.”

“Được, được rồi.”

Đi theo Thượng Thu tới phòng của ta. Thượng Thu nói: “Vừa rồi những lời tôn chủ nói, ngươi nghe rõ chứ?”

“Đúng vậy.”

“Nàng nói gì đó?”

“Nàng nói ta ở cùng một người tên Băng Ngữ.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, à….”

Thượng Thu nhìn ta. Ta cứ ‘à’ nửa ngày, nói: “Nàng nói rất đúng.”

“Ta thật không rõ, vì sao ngươi muốn làm việc ở Hoa Mãn lâu?” Thượng Thu thở dài nói: “Nam nhân đường đường chính chình tới nơi này công tác, nếu không phải điên thì cũng thành đoạn tụ.”

“Đoạn tụ thì không đứng đắn sao?”

“Đại bộ phận đoạn tụ tại nơi này đều rất mị khí.” (quyến rũ, xinh đẹp.) (Aki: mơ màng Như 2 vị tỷ … ấy nhầm, Mai Ảnh giáo chủ và Liên cung chủ ấy hả?)

“Tỷ sao biết người ta không mị khí? Tỷ tỷ.” Ta chớp chớp mắt, đã quyết định ở lại chỗ này, phải tìm hiểu kĩ địa vị trong Hoa Mãn lâu.

“Ngươi mà mị khí, vậy sao khi tôn chủ nói chuyện lại không tập trung *** thần, ánh mắt thì bay trên người tôn chủ, trên miệng còn có cái nụ cười vi diệu như thế?”

Ta sửng sốt, lại cười nói: “Tỷ tỷ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Không cần nói người ta giống như bọn *** ma vậy.”

“Không cần lo lắng, tất cả nam nhân nhìn mỹ nữ đều như vậy, xem qua biểu tình cũng biết trong đầu nghĩ gì. Chỉ là có người sẽ giấu giếm, có người sẽ không. Nếu một nữ nhân xinh đẹp đang nói, hắn lại chỉ nghe vào được năm câu, thì hắn chỉ có thể là đoạn tụ.”

Ta trầm mặc.

Thật sự là những lời nói không có sức thuyết phục.

Mới vừa đi đến cửa, ta chợt nghe thấy thanh âm của một nam tử trẻ tuổi. Nhẹ nhành, bay bổng, ôn nhu:

“Lạc hoa vô hạn tuyết, tàn tấn kỷ đa ti. Mạc thuyết thương tâm sự, xuân ông dịch tửu bi.”

Trích từ bài Tần Xuân Vịnh Hoài của Bạch Cư Dị. Tạm dịch: Hoa rơi vô tận như tuyết, tóc mai mất mấy sợi rồi. Chớ nói chuyện thương tâm, xuân này rượu chẳng hết bi thương. Không tìm thấy bản dịch thơ nào cả.

Cuối cùng, lại còn nói một câu: “Ai, lang quân, ngài khi nào quay lại.”

Ta nổi da gà rụng rời trong nháy mắt, run rẩy đi vào.

Ngồi cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía chúng ta, nam nhân như lan hoa chỉ, đại khái chính là Băng Ngữ kia. Nam nhân này gầy đến đáng sợ, quả thực chỉ có da bọc xương. Không sai, vừa quay sang, ta ngạc nhiên phát hiện hắn có một khuôn mặt coi như dễ nhìn.

Trong Hoa Mãn lâu là nơi mỹ nhân tập trung, gặp được mỹ nhân cũng không phải chuyện lạ.

Chỉ là người mà ta đang thấy này.

Hỏa trung Trọng Liên, võ trung Đỗ Viêm.

Thượng Thu tiến lên, nhìn thức ăn vẫn đầy trước mặt hắn: “Băng Ngữ đệ đệ, ngươi nếu không ăn cơm, thì sẽ phải quay về Nhu môn.”

“Nhưng mà, ăn không vô.” Đỗ Viêm lắc đầu. “Tỷ tỷ, ngươi yên tâm đi, ta hiểu mà. Phóng túng chính mình, làm chính mình càng quyến rũ, diễm lệ, lưu luyến trong lòng nam nhân…”

Ta kinh hãi.

Đỗ Lang rốt cuộc lột xác. Từ một yêu nhân bán nam bán nữ, biến thành một nữ nhân triệt để hoàn toàn.

“Băng Ngữ đệ đệ, không cần nói vậy, tỷ tỷ sẽ đau lòng.” Thượng Thu vuốt tóc hắn, vô hạn nhu tình. “Ngoan ngoãn ăn cơm, tỷ tỷ bây giờ có việc, ngươi cùng Trọng Liên đệ đệ hảo hảo ở chung.”

Ta vẫn như cũ đứng chết lặng tại chỗ.

Thượng Thu đi rồi, Đỗ Viêm cũng không thèm nhìn ta, lại thở dài một hơi.

Ta nhìn Thượng Thu.

Nàng không đi ra đại sảnh, mà mặt sau đình viện.

Ta đi theo nàng, nhìn nàng đứng trước một tường đá. Phía trước tường đá có một sư tử bằng đá, nàng gõ quả chuông của sư tử.

Thần kỳ là, mặt sau bức tường lại truyền tới thanh âm của hai nữ nhân:

“Ngọc bẩn nhuộm đỏ thẫm.”

“Diễm lệ thường khó tốt.”

Nàng đi vào.

Cửa đá đóng lại.

Nếu đây là một căn cứ bí mật, dùng cái tiếp lời này, cũng quá không thận trọng.

Ta nghĩ, lại chạy về phòng.

Đột nhiên phát hiện trong phòng đã nhiều nam kĩ hơn. Mỗi người bộ dáng như yêu ***, nữ nhân theo chân bọn họ chắc hổ thẹn mà chết. Bọn họ ngồi cùng nhau, nếu không phải là tay nâng son phấn, thì cũng là đầu cắm trâm vàng, kim trâm đâu nữa, rơi cũng không để ts. Danh hiệu đệ nhất nam tử của Đỗ Viêm quả nhiên không phải để không, ở cùng một nơi, quả thực đẹp hơn người khác.

Ta nói: “Các vị.”

Tất cả nam kĩ ngẩng đầu nhìn ta.

“Các người biết tôn chủ Diễm môn trông thế nào không?”

“Không biết nha.”

“Người ta chỉ biết nàng dùng tên giả Hồng Thường, bộ dạng, chưa từng thấy qua.”

Hồng Thường? Chẳng lẽ, nơi này thật là……

“Tôn chủ Hồng Thường Quan dùng tên giả khẳng định là Hồng Thường đó, Yên Yên, ngươi đúng là ngốc mà.”

“Này, vì sao các ngươi đều biết?”

“Hoa Mãn lâu còn gọi là Hồng Thường quan, bộ phận của Thiên Sơn, khắp thiên hạ đều biết a.”

Ta vội chạy đến đại môn của Hoa Mãn lâu. Bên cạnh ba chữ Khải tự “Hoa Mãn lâu” có một bảng hiệu, trên bảng hiệu viết rõ:

Hồng Thường Quan.

Khải tự: chữ Khải (một trong những cách viết chữ Hán cơ bản gồm các cách sau: Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt,Chung ̣̣Đỉnh Văn)

Bên cạnh lại dựng một bảng chữ màu đỏ rất lớn: Người Trọng Hỏa cung cùng chó, tuyệt không tiến vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.