"Anh chị, chân tôi đau quá..." Ông Can nằm ôm chân, đưa gương mặt nhăn nhó cầu cứu hai người kia. 
"Đừng giả bộ nữa... Con Ma Xương này!" Đương nhiên Lý Giao không dám nói to. Hiện tại trông ông Can vô dụng như vậy, thực chất Ma Xương có thể tấn công hắn ngay bây giờ. 
Ông Can im lặng nhìn hắn, cái nhìn đã khác đi. Tiếp theo ông ta nở nụ cười méo mó, gió lạnh xung quanh bắt đầu gào thét. 
Black hoảng sợ nấp sau lưng Lý Giao, Lý Giao cảm thấy không ổn, nhìn xung quanh, hắn nhận ra không chỉ có mình ông Can trong nghĩa địa. 
"Ông ta là thứ gì? Có cần trị thương không? Ai... Giờ này tôi quên mang thuốc rồi!" 
Lý Giao quay lại nhìn Black đang lúng túng, nàng thật hồn nhiên thảo luận. 
"Có canxi thì tốt hơn!" Lý Giao cũng thảo luận, bước lùi ra xa cùng với Black. 
Đằng kia, ông Can lê lết trên mặt đất, kéo theo cái chân toàn máu. Lý Giao biết lão này đã thật đạp phải đinh, nếu không mau kéo Ma Xương ra khỏi cơ thể lão, không bị mất sức chết cũng nhiễm trùng chết. 
"Đứng đây đợi tôi, không được đi đâu!" Lý Giao đưa Black đến một góc trong nghĩa địa, không an toàn lắm. Hắn đặt kế bên nàng cái hộp thiếc lúc ở công trường đã sử dụng. Tiếp theo hắn lại cho nàng cái lọ thủy tinh quen thuộc và đoá hoa hồng pha lê bên trong. 
Hộp thiếc chỉ chứa một viên ngọc, gọi là Linh Bảo. Trước đây, Lý Giao mang nó từ tiệm sắt vụn đem về nhà. Sự cố là, khi hắn còn nhỏ, dù theo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-cam-phap-su/1015753/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.