Bảo vệ Kiên cũng tận mắt thấy lá bùa trên cửa sổ báo hiệu một sự tàn lụi, hoá thành tro giấy thật mịn, đen xì rơi xuống. Sau đó máu tươi như có ai đó rót màu, chảy thành một lớp dày trên cửa, kéo xuống nền. 
Nhưng mà Lý Giao không nghe mùi máu tanh, lại là hương son phấn của nữ trang thời cổ, cộng với hương tóc không phải dùng dầu gội đầu, là hương hoa. Hắn nghĩ những bằng chứng này đủ để nói lên thời đại của quỷ nữ lúc sống, không nghe mùi máu tức là không mang nhiều oán khí. Trong lòng đã có chút suy đoán. 
Năng lượng cực xấu ảnh hưởng đến môi trường khiến cho không gian đầy vẻ cô thương, bốn vách tường bám rong rêu, bóng đèn thì cứ ra nhiệm vụ chớp tắt liên hồi. 
Bảo vệ Kiên đổ mồ hôi lạnh trên trán cũng không kịp vuốt, cảm giác như không còn sinh lực. Anh lui lại một chút đụng vào cái bàn, cố quay mặt lại. Thực sự đã sợ lắm rồi. Nhưng... Lý Giao hắn ta đang ở đâu? 
Trong đầu bảo vệ Kiên một mớ lộn xộn, thằng quỷ đó đột nhiên bốc hơi. Anh nhìn xuống dưới mà muốn tẩu hoả, thấy cái lưng và cặp mông của hắn, còn nửa thân trên đã cắm dưới gầm bàn. Anh kéo sợi dây nịch hắn. "Moá, mày làm gì vậy?" 
Lý Giao uất hận quay mặt lại. "Moá, quỷ tới rồi anh không cho tôi đi trốn sao?" 
"Mày trốn... Không rủ tao?" Bảo vệ Kiên đẩy Lý Giao tuốt bên trong, còn anh cũng tranh thủ chui vào. Bàn không lớn lắm, hai người bên dưới vừa vặn ngồi thu lu, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-cam-phap-su/1015734/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.