Các phó đạo diễn định nói mình thị lực tốt, không được nữa thì đeo kính, nhưng cuối cùng không đ.á.n.h lại uy nghiêm của đạo diễn, bĩu môi, lại bê ghế nhỏ dịch trở về.
Khi nhóm đạo diễn tụ tập lại lần nữa, một phó đạo diễn chỉ vào màn hình, thì thầm: "Canh sắp cạn đáy rồi..."
Đạo diễn: "?"
Quay đầu lại phát hiện đúng là thật, ăn nhanh thế á? Tốc độ gì vậy? Quá đáng nhất là Đào Thị vừa ăn còn vừa khen: "Đạo diễn thật có lương tâm, đây là chương trình tốt nhất em từng tham gia!"
Đạo diễn: "Ha hả." Tôi cảm ơn cô nhiều nhé.
Sau một hồi giày vò, mọi người ít nhiều cũng bớt sợ hơn. Họ là chương trình hợp pháp, thứ Đào Thị ăn đương nhiên không phải thịt người hay xương người gì cả, mà là thịt heo. Bây giờ thịt heo đắt lắm đấy, đạo diễn chỉ cần nghĩ đến đây là không chỉ đau lòng mà còn đau cả thịt, như thể Đào Thị không phải đang ăn thịt heo mà là ăn thịt ông vậy...
Tương tự, các phó đạo diễn đều biết nguồn gốc của thịt, khổ nỗi món này làm giống quá, không khí tô đậm quá mức, khó tránh khỏi nhập tâm quá sâu. Hiện tại các khách mời cũng đã hoàn hồn.
Không còn cách nào khác, nếu không tỉnh táo lại thì thịt sẽ bị Đào Thị ăn hết một mình mất : )
So với mấy khách mời thường trú đang run lẩy bẩy, khả năng chịu đựng của các khách mời theo tập tốt hơn một chút.
Hạ Triết cầm thìa và bát nhỏ lên trước. Anh vốn không hứng thú lắm với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thao-thiet-noi-dinh-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-an-uong/5036123/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.