Thấy vậy, bà chủ trầm mặc, người của tổ chương trình cũng trầm mặc...
Sầm Nhã Mạn thấy Đào Thị ăn không chút khúc mắc nào, do dự hỏi: "Đào Đào, em không thấy đĩa thức ăn này rất... ấy à?"
Nghe vậy, Đào Thị quay đầu lại chớp mắt: "Ý chị là rất thơm ạ?"
Có lẽ do ánh mắt Đào Thị quá trong veo, Sầm Nhã Mạn không nói ra được những lời làm mất hứng, đành gật đầu theo.
Đào Thị lại gắp thêm ít thịt cho vào miệng. Nước canh hòa quyện với thịt, thơm ngon quá mức, cái má trắng nõn phồng lên vì nhai. Phát hiện bà chủ vẫn đứng ngẩn người bên cạnh, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào lên, nói với bà chủ: "Bà chủ ơi, bà có muốn ăn một chút không, thật sự ngon lắm ạ!"
Giọng cô bé vừa ngọt vừa nũng nịu, nụ cười ngây thơ vô số tội, dường như không hề nhận ra thâm ý mà tổ đạo diễn che giấu. Ánh đèn không quá sáng chiếu xuống, chia khuôn mặt xinh đẹp của cô thành hai nửa: một nửa trong ánh sáng, hồn nhiên tốt đẹp; một nửa chìm trong bóng tối, tạo thành hai thái cực đối lập.
Nhìn cảnh này, tim bà chủ thót lên một cái, nụ cười dần biến mất. Hiếm khi bà bị cứng họng, xua tay: "À, không được, làm gì có đạo lý ăn cùng khách chứ. Mọi người... mọi người cứ ăn trước đi, đừng để ý đến tôi, tôi đi xem ông nhà tôi thế nào..."
Bỏ lại câu nói đó, bà chủ xoay người rời khỏi phòng ăn, bước chân có phần vội vã. Bà không khỏi lắc đầu, tay nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thao-thiet-noi-dinh-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-an-uong/5036122/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.