Đường Du: "Đào Đào, em lợi hại quá! Thế mà mang được tiền vào!"
Tạ Hiến: "Đỉnh thật, bọn anh đã ba kỳ liên tiếp không mang được đồ vào rồi, chứ đừng nói là tiền..."
Vân Hạc Minh: "Nhờ có Đào Đào bọn anh mới được ăn kẹo hồ lô ngon thế này!"
Sầm Nhã Mạn: "Vừa chua vừa ngọt! Vị ngon tuyệt! Nếu không phải đang giảm cân thì tớ có thể ăn hai xiên!"
Hạ Triết nãy giờ không nói gì đã chạy đến trước mặt ông cụ bán kẹo hồ lô, giúp đóng gói chỗ kẹo còn lại. Những thứ này đều là Đào Thị mua, một trăm đồng không thể tiêu hoang phí, nhất thiết phải mang đi hết. Trừ số mọi người đã ăn, còn thừa gần hai mươi xiên, lần lượt được cho vào túi đóng gói riêng. Mạnh Hạ Trình cũng đang giúp đóng gói. Vì số lượng quá nhiều, các khách mời đều giúp chia sẻ, ai ăn được thì ăn hai xiên. Đào Thị cũng là trợ thủ đắc lực, mỗi tay một xiên, ăn vô cùng vui vẻ. Mọi người nói cười rôm rả, đã lâu lắm rồi không được "nở mày nở mặt" như thế này! Một kỳ hả hê lòng người!
Duy chỉ có ông cụ bán hết kẹo hồ lô là chẳng vui nổi chút nào. Thấy các khách mời ra tay nhanh nhẹn như vậy, ông cụ thử giãy giụa lần cuối: "Ta hiểu người trẻ tuổi các người đến đây làm gì, muốn nghe bí mật về cổ trấn phải không?"
Nếu đổi là người khác, không chừng đã bị lừa thật rồi. Tiếc thay người ông ta đối mặt là Hạ Triết. Tay đóng gói kẹo hồ lô của Hạ Triết không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thao-thiet-noi-dinh-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-an-uong/5036103/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.