Ông cụ đang định nói các người không có tiền thì làm việc cho ta, liền bị lời của Đào Thị cắt ngang. Ông thật sự không nghĩ tới vấn đề này, nhất thời thế mà hơi nghẹn lời, lắp bắp nói: "Cái này... có thể thương lượng, phải xem cháu mua bao nhiêu."
Ông đoán chắc là Đào Thị muốn mua cho mỗi khách mời một cây? Đào Thị mỉm cười ngọt ngào: "Cháu muốn mua hết!"
Ông cụ: "......?"
Ông cụ: "Cháu có biết chỗ này là bao nhiêu cây không?"
Đào Thị gật đầu: "Tổng cộng 30 cây, còn thừa 28 cây!"
Ông cụ thầm nghĩ, cô bé này đếm trước rồi à, chính ông còn chẳng biết có bao nhiêu cây...
Ông cụ: "Nếu cháu muốn bao trọn, ta sẽ tính rẻ cho cháu, đưa ta một trăm đồng là được."
Dù sao mua nhiều hay ít thì cũng phải làm việc thôi!
Nhận được tin tức chính xác, Đào Thị hớn hở chia kẹo hồ lô cho các khách mời. Mọi người nhận kẹo, định nói mình không có tiền, nhưng không cưỡng lại được sự cám dỗ. Kẹo hồ lô trông ngon quá, nhất là đã đưa đến tận miệng rồi, ai mà giữ mình được? Ăn trước rồi tính!
Thấy các khách mời đều vui vẻ ăn xong kẹo hồ lô, đạo diễn cảm thấy thời cơ đã chín muồi. Cho một viên kẹo ngọt rồi phải cho một gậy chứ. Ông cụ nhận được lệnh, âm trầm nhìn mọi người nói: "Kẹo hồ lô ăn cả rồi, có phải nên trả tiền không?"
Nhận được ánh mắt của ông cụ, đám khách mời đồng loạt quay đi, nhìn trời nhìn đất nhìn không khí. Ông cụ cười khẩy một tiếng, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thao-thiet-noi-dinh-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-an-uong/5036102/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.