Đường Cao Tông Nghi Phượng năm thứ hai tại Thành Đô. Tuy rằng đã là mùa thu, nhưng nắng gắt cuối thu vẫn uy lực như trước khó có thể chống đỡ, tại Thành Đô thời tiết oi bức, lại trần ngập dịch bệnh, cho dù là sáng sớm, cũng làm cho người ta cảm thấy phi thường không thoải mái. Trong sân, từ một hành lang thật dài dẫn đến, một thiếu niên thanh tú tay đang bê một chậu nước, cước bộ nhẹ nhàng nhưng rất nhanh đi vào trong một gian phòng, đi xuyên qua phòng khách. Vào trong nội thất, thiếu niên liếc mắt nhìn về phía giường một cái, trên giường một tấm chăn gấm mỏng manh phủ trên hơi phình lên, thiếu niên nhẹ nhàng đem chậu nước để sang một bên, xoay người đi đến gần giường.
“Đại thiếu gia, đại thiếu gia! Ngài nên rời giường rồi, đại thiếu gia?” Người đang nằm trong chăn gấm nhẹ nhàng cửa động một chút, vốn dĩ hành động này làm chochiếc chăn đang che trên mặt xũng trượt xuống dưới, để lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ, hắn có một hàng long mi dài mượt mà, đôi mắt khẽ nhắm là hàng lông mi dài như cánh quạt(???),trên khuôn mặt trắng nõn l ại có hai đạo bóng ma nhợt nhạt ẩn hiện, sống mũi rất thẳng, bên dưới còn hé ra một đôi môi phấn nộn mê người, hai má cũng bởi vì ngủ say mà biến thành đỏ ửng, nếu không nói, thực làm cho người ta tưởng lầm là một tuyệt thế mỹ nhân.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.