Nàng chỉ là lỡ tay phá hủy căn bếp của hắn mà thôi. Thế nhưng hắn cư nhiên hối hận không dứt vì việc đã thu nhận nàng! Sau đó...sau đó...nàng "chỉ" vô tình phá thêm một, hai, ba, bốn,...tóm lại là thêm một chút ít nhỏ bé không đáng kể! Vì cái chút ít không đáng kể của nàng, hắn phải bó tay lắc đầu, tha theo nàng xuống sống dưới chân núi! Nhưng mà cái tật gây phiền toái của nàng vẫn như trước, không thể bỏ được. Mặc dù có chút ngán ngẩm, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt rải một tầng cô đơn nặng nề kia, hắn liền động tâm. Thời khắc đó, hắn muốn trân trọng và bảo hộ nàng cả đời.