Quay về nhà lớn ở lần này, hai người trong lúc đó dường như xuất hiện chuyển biến lớn. Mỗi khi Ngân Bình Nhi đối diện với ánh mắt của Phượng phủ, hai gò má rất nhanh liền ửng đỏ. Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ, mỗi bước chân đều tràn đầy tình cảm với Phượng phủ.
Tựa như bây giờ, những lúc cùng dùng cơm như mọi khi, cảm giác của hai người lúc đó so với trước đây cũng không giống lắm.
Phong Thiện Dương bới cơm, hai mắt hết nhìn trái rồi lại nhìn phải. Nhìn tên mặt gấu bên trái tự nhiên gắp rau để vào trong chén cho nha đầu kia, mà nha đầu kia thấy rau xanh trong chén mình thì vui vẻ cười, cũng gắp một miếng cá dày nộm đặt vào chén của tên mặt gấu, sau đó hai người cùng nhìn nhau cười. Phong Thiện Dương chịu không nổi rùng mình, hắn thực sự không quen nhìn thấy mặt gấu đối xử dịu dàng với người khác.
Giống như biết hắn đang nghĩ gì, Phượng phủ ở dưới bàn đá vào chân hắn một cái. Phong Thiện Dương đau quá rụt chân lại, quay đầu trừng mắt nhìn, ngờ đâu ánh mắt Phượng phủ so với hắn còn hung tợn hơn, khẽ hừ một tiếng, thôi vậy, hắn là người, không thèm so đo với con gấu.
Khó có dịp Phượng phủ tự mình xuống bếp như hôm nay, đồ ăn trong chén, ăn vào miệng nhưng ngọt tới tận đáy lòng, Ngân Bình Nhi mím môi cười, “Phượng đại ca, tay nghề của huynh tiến bộ nhiều rồi.” Nàng khe khẽ khen ngợi.
Đôi mắt Phượng phủ phảng phất ý cười, “Tiến bộ rồi thì ăn nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-dang-doc-than-y/140326/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.