Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lúc Trì Dĩ Khâm tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.
Anh ghé vào bàn sách ngủ cả một đêm.
Tấm rèm trước cửa sổ khép kín, không có một tia sáng lọt qua.
Trì Dĩ Khâm mở mắt.
Anh đã quen với thế giới tĩnh lặng u ám này, từ khi tai không còn nghe thấy, anh cũng bắt đầu phong bế công năng của ngũ quan theo bản năng.
Đôi mắt anh dửng dưng u ám, con ngươi nhạt màu thiếu sức sống.
Anh đứng dậy, tấm chăn trên người theo đó mà trượt xuống.
Trì Dĩ Khâm đưa tay giữ lại, quay đầu nhìn xem.
Đôi khi anh đọc sách quá muộn, sẽ trực tiếp ghé vào bàn mà ngủ, nhưng đêm qua, trước khi thiếp đi, anh không nhớ trên người mình có tấm chăn này.
Vậy hẳn là cô gái kia đắp chăn cho anh.
Tai anh không nghe được, dù có cảnh giác đến mức nào thì sau khi ngủ cũng rất khó đề phòng người khác.
Đã bị mắng cho chạy đi mà vẫn còn quay lại… Cũng không biết cô ta ra vẻ săn sóc như vậy là muốn làm cái gì.
Trì Dĩ Khâm tùy tay ném chăn sang một bên, đứng dậy.
Vành tai có cảm giác hơi ướt, anh đưa tay sờ theo bản năng, nhưng khi ngón tay chạm vào, lại không có gì cả.
Có phần giống nước mắt… Đã khô…
Trì Dĩ Khâm cũng không nghĩ nhiều.
Anh mở cửa phòng, bên ngoài chính là hàng lang thật dài.
Bề ngang của hành lang rất hẹp, gần như chỉ đủ cho một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh/2518755/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.