Chương trước
Chương sau
Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Vừa rồi Trì Dĩ Khâm không ở thư phòng, Trì Dĩ Hàng lén tiến vào.

Mà khi Trì Dĩ Khâm vào cửa, vừa lúc thấy cậu ấy đứng bên cạnh chiếc tủ, dưới ánh đèn bàn, cầm trên tay một quyển sách.

Cậu ấy đọc quá nghiêm túc, thế cho nên bị Trì Dĩ Khâm đột nhiên tiến vào làm hoảng sợ, Trì Dĩ Hàng cả kinh, đụng tới đống chai lọ vại bình ở cái tủ bên cạnh, đồ trên tủ rơi xuống, vỡ vài cái.

Nhìn mảnh vỡ đầy đất, sắc mặt Trì Dĩ Khâm lập tức âm u, trực tiếp đá cậu ấy ngã xuống.

Dao phẫu thuật ở ngay trên bàn. Trì Dĩ Khâm tùy tay cầm lấy, đâm vào người Trì Dĩ Hàng.

Điều anh không thích nhất là người khác chạm vào đồ của anh. Tất cả dược phẩm anh đặt trên giá đều là đồ quý, giờ thì đã bị Trì Dĩ Hàng phá nát.

Giữa hai gương mặt, có thể nhìn ra vài nét tương tự nhau. Nhưng bên trong đôi mắt Trì Dĩ Hàng là tinh thần phấn chấn cùng sức sống, hoàn toàn bất đồng với đôi mắt tối tăm của Trì Dĩ Khâm.

Trì Dĩ Khâm nắm chặt tay, mũi dao lại sâu thêm vài phần…

Thời Anh nhìn theo ánh mắt anh, thấy giữa đất đầy mảnh vụn thủy tinh, còn có thuốc viên thuốc bột linh tinh, đột nhiên hiểu ra.

Chắc chắn là Trì Dĩ Hàng làm vỡ những thứ này, Trì Dĩ Khâm tức giận.

Thời Anh quá sốt ruột, vì thế thử dùng thủ ngữ để nói chuyện với Trì Dĩ Khâm.

Từ sau khi biết Trì Dĩ Khâm có vấn đề về tai, Thời Anh bắt đầu học tập ngôn ngữ của người câm điếc.

Tính đến giờ thì vẫn chưa được một tháng, cô chỉ biết một ít động tác giao lưu cơ bản.

Hơn nữa còn rất vụng về.

“Em giúp anh dọn.” Thời Anh nói bằng thủ ngữ, sau đó hơi khựng lại, đắn đo xem nên nói gì tiếp.

Trì Dĩ Khâm thấy Thời Anh biết thủ ngữ thì ngẩn ra, chắc hẳn là không ngờ cô biết cái này.

“Vậy cô chịu thay nó.” Trì Dĩ Khâm mở miệng, thong dong nói ra mấy chữ.

Lạnh nhạt, không có chút độ ấm.

Có đền bù bồi thường hay không, không quan trọng, quan trọng là hôm nay anh phải thấy máu.

Dù sao cũng phải có người hy sinh một chút.

Cơ thể vốn cứng ngắc của Trì Dĩ Hàng bắt đầu run rẩy, cậu mở miệng muốn nói gì đó, nhưng những gì thốt lên lại đứt quãng.

Đôi mắt Thời Anh nhìn chằm chằm mũi dao, trong lòng hơi run run, một lát sau, cô đưa tay ra trước mặt Trì Dĩ Khâm.

Trong mắt cô là sự sợ hãi, nhưng cô không lùi bước.

Trong đôi mắt đó còn có tia sáng, là một loại tia sáng thực sự muốn đến gần anh hơn.

Cứng cỏi cố chấp, đụng phải tường cũng không quay đầu lại.

Tay Trì Dĩ Khâm hướng lên trên, mũi dao từ từ rút khỏi máu thịt của Trì Dĩ Hàng, phía trên còn dính máu.

Thời Anh nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn sắp đến.

Nhịp tim đập gia tốc, thế cho nên, trong một nháy mắt, đại não cô xuất hiện khoảng trống.

Cô sợ đau nhất.

Nhưng đau đớn chậm chạp không đến, thứ xảy đến, là tiếng dao bị ném sang một bên.

Thời Anh ngơ ngác mở mắt, thấy Trì Dĩ Khâm nhanh chóng rời khỏi, bước vào một cánh cửa nhỏ phía trước.

Không thấy bóng người.

Trong phòng lập tức yên ắng, Thời Anh phản ứng lại, nhanh tay đỡ Trì Dĩ Hàng.

Vết thương trên tay cậu ấy không lớn, nhưng lại rất sâu, sau khi dao rút đi thì vẫn không ngừng chảy máu ra ngoài.

Cô đỡ Trì Dĩ Hàng ra bên ngoài.

Trong phòng ngủ có hòm thuốc, Thời Anh kêu Trì Dĩ Hàng ngồi xuống sô pha, mình thì đi tìm hòm thuốc.

Trì Dĩ Hàng giật cánh tay, đau đớn khiến cậu không khỏi hít một hơi khí lạnh.

“Không sao đâu, chị dâu.” Trì Dĩ Hàng để tay xuống, mỉm cười lắc lắc đầu.

Vừa rời xa Trì Dĩ Khâm, cậu đã nở nụ cười tươi, thuận miệng nói: “Em bị anh ấy đánh từ nhỏ đến lớn, quen rồi.”

Thời Anh sửng sốt, quay đầu lại, khó tin nhìn cậu.

Câu mà cậu vừa nói, Thời Anh rất hoài nghi tính chân thực của nó.

Trì Dĩ Hàng kéo ống tay áo lên, lộ ra đủ loại vết thương lớn nhỏ trên cánh tay.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng đã thấy năm sáu vết.

Chỗ vừa bị đâm vẫn còn đang chảy máu, lan ra cả cánh tay.

“Chị dâu, không biết chị đã từng thấy trên tin tức chưa, chính là cái kiểu đó…”

Bây giờ Trì Dĩ Hàng lại bắt đầu lảm nhảm, nói: “Bởi vì trong nhà có đứa con thứ hai, đứa con đầu không vui vẻ, cảm thấy em mình cướp đi sự chú ý của bố mẹ, nên mới ngược đãi.”

“Em thì không giống lắm, cái này không phải ngược đãi, mà là anh ấy muốn xử lý em luôn.” Trì Dĩ Hàng chậc chậc, nhìn vết thương của mình, không khỏi lắc đầu.

“Không thể nào.” Thời Anh nhìn cậu, cất tiếng phản bác, nói rất chắc chắn: “Anh ấy không phải người như vậy.”

“Chứng cứ vô cùng xác thực.” Trì Dĩ Hàng đưa tay mình cho cô xem, thấy Thời Anh không tin mình, cậu còn thấy uất ức.

“Khi mà tai anh ấy không còn nghe thấy, đúng lúc đó bố mẹ cũng mang thai em, chị nói anh ấy không hận em, vậy thì hận ai đây?”

Đối với một đứa trẻ sáu tuổi, trong thời gian cô độc và bất lực nhất, đột nhiên biết được bố mẹ lại có thêm một đứa con…Chắc chắn anh sẽ cảm thấy mình bị vứt bỏ.

Bố mẹ không cần mình.

Anh cũng dễ trút tâm tình không tốt của mình lên đứa em mới sinh.

Những điều này, Trì Dĩ Hàng không nói sai.

Sự thật đúng là như thế.

Từ nhỏ đến lớn, cậu và người anh trai này không có chút gì gọi là hợp nhau.

Đương nhiên, Trì Dĩ Hàng là kiểu người mau quên, cho dù Trì Dĩ Khâm luôn đối xử với cậu như vậy, cậu vẫn bỏ qua, không để bụng.

Còn không ngừng muốn xấn đến trước mặt anh.

“Vậy cũng do cậu gây sự với anh ấy, anh ấy mới có thể như vậy.” Thời Anh nói thầm một câu, nhìn quần áo trên người cậu loang lổ vết máu, màu đỏ rất chói mắt.

Nhưng cô cũng không muốn quan tâm.

Thật là một thiếu niên da mặt dày.

“Chị dâu, chúng ta thêm WeChat đi.” Trì Dĩ Hàng rất thích người chị dâu dịu dàng xinh đẹp này, huống chi vừa rồi cô còn cứu cậu.

Cậu lấy điện thoại ra, nói: “Nếu anh em làm gì chị, chị phải lập tức gọi cho em, em thay chị chịu trận.”

“Để anh ấy đánh em cho bớt giận, em cũng muốn nhìn xem, anh ấy đánh em bao nhiêu lần mới có thể tha thứ cho em.”

Rõ ràng là chuyện tra tấn thể xác, Trì Dĩ Hàng lại nói ra rất đỗi nhẹ nhàng.

“Được rồi, cậu mau về đi.” Thời Anh không muốn nhiều lời thêm với cậu, trực tiếp đẩy cậu xuống lầu.

Giờ cô đang rất lo cho Trì Dĩ Khâm, muốn đến xem anh thế nào.

...

Trì Dĩ Khâm ngồi dưới đất, cầm cái lọ, chậm rãi nhặt từng viên thuốc.

Thuốc bột vãi ra sàn nhà, không thể dùng được nữa, nhưng thuốc viên thì vẫn có thể dọn lại được.

Thời Anh ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn sang, thấy trên bàn tay anh có một vết máu.

Thời Anh vỗ lưng anh.

Trì Dĩ Khâm không có phản ứng.

Đại khái là không muốn quan tâm đến cô.

Trên tay Thời Anh cầm một que kẹo bông, đưa đến trước mặt Trì Dĩ Khâm, mở tay ra, môi nở nụ cười.

Trì Dĩ Khâm thấy kẹo bông gòn thì khựng lại.

Hồi nhỏ, anh rất thích ăn kẹo bông, bố mẹ cũng thường mua cho anh, nhưng sau khi lớn lên thì lại chưa từng chạm vào.

Trên tay anh là máu, sự tồn tại của anh là tội nghiệt, chạm vào những hồi ức tốt đẹp đó, sẽ chỉ khiến bản thân anh cảm thấy ghê tởm.

Anh chỉ thích hợp sống trong bóng tôi, kéo tất cả của mình xuống vực sâu.

Thời Anh không quan tâm, cưỡng chế nhét kẹo bông gòn vào tay anh, sau đó chỉ miệng vết thương trên một tay khác, lấy băng gạc trong hòm thuốc bên cạnh ra.

Ý của cô là muốn băng bó vết thương cho anh.

“Đừng có chạm vào tôi.” Trì Dĩ Khâm lạnh lùng đáp lại một câu, sau đó ném kẹo bông vào thùng rác.

“Em giúp anh.” Thời Anh thấy anh đang tự mâu thuẫn với chính mình, cũng không ép buộc, cúi đầu giúp anh dọn thuốc viên và mảnh vỡ thủy tinh dưới đất.

Trì Dĩ Khâm không muốn để ý đến cô, mặc kệ cô làm gì thì làm.

Anh dọn xong một lọ, đứng dậy, đặt lên trên giá lần nữa.

Giữa đất có một mảnh thủy tinh nhỏ, anh mặc dép lê, chỉ cần bước thêm một bước nữa là sẽ dẫm lên.

Thời Anh liếc mắt sang, vô tình nhìn thấy, đưa tay muốn nhặt nó lên. Mảnh thủy tinh sắc bén, cô vừa chạm vào, lập tức bị mảnh thủy tinh khứa vào tay.

Thời Anh kêu nhẹ một tiếng.

Trì Dĩ Khâm cảm thấy chân mình đụng phải thứ gì đó, cúi đầu xem, vừa lúc nhìn thấy ngón tay bị thương của Thời Anh.

Có thể là cảm nhận được ánh mắt của Trì Dĩ Khâm, Thời Anh làm bộ như không có việc gì, ném mảnh thủy tinh vào thùng rác, đồng thời lén che ngón tay bị thương đi. Cô tiếp tục dọn dẹp, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trì Dĩ Khâm vẫn tiếp tục nhìn cô.

Cũng không có gì, anh chỉ cảm thấy cô vướng víu, chân tay vụng về, chảy máu ra cả chỗ này, vẫn là anh dọn.

Thời Anh nhận thấy được ánh mắt của Trì Dĩ Khâm, cô ngẩng đầu, nở một nụ cười tươi, đôi mắt sáng ngời, chứa đựng sự rạng rỡ mà anh chưa từng nhìn thấy.

“Em không sao.” Thời Anh cười nhẹ, vẫy tay với Trì Dĩ Khâm, sau đó cầm băng gạc lên, quấn quanh vết thương của mình.

Vốn là không muốn để anh thấy.

Cô còn nhớ, ở trong mơ, cũng có một lần cô bị thủy tinh cắt vào tay, chỉ là một vết cắt rất nhỏ. Nhưng, khi đó, Trì Dĩ Khâm tức giận, sau ngày hôm đó, anh thay đổi tất cả vật dụng bằng thủy tinh trong nhà.

Thời Anh cảm thấy không cần thiết phải như vậy.

Nhưng anh vô cùng cố chấp, muốn khuyên cũng không khuyên được.

Nghĩ vậy, Thời Anh bất đắc dĩ lắc đầu.

Dọn dẹp xong, Trì Dĩ Khâm không quan tâm đến Thời Anh, tự mình đi đến bàn, bắt đầu đọc sách.

Tất cả sách ở đây đều liên quan đến y học.

Trước đây, Thời Anh đã tìm hiểu thông qua bố mẹ mình, từ năm sáu tuổi, khi tai Trì Dĩ Khâm không còn nghe được thì anh cũng không có cách nào để đi học bình thường, nhưng đến trường của người câm điếc, anh lại không chịu đi.

Anh không muốn tin tưởng sự thật này, càng không thể tiếp nhận nổi sự thật mình sẽ là một kẻ điếc suốt đời.

Vì thế Trì Dĩ Khâm sáu tuổi, trong một khoảng thời gian, bắt đầu khóc lóc ầm ĩ cả ngày. Nhưng, anh phát hiện, dù anh có phát ra âm thanh lớn thể nào, thậm chí là cổ họng đau đớn, anh vẫn không nghe thấy gì.

Cuộc sống biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, hoàn toàn tương phản với nhận thức của mình, khiến cho một đứa trẻ sáu tuổi, trong đoạn thời gian kia, gần như là rơi vào tình trạng cô độc, tự phong bế bản thân.

Đến khi có thể tiếp nhận chuyện này, anh mới đồng ý để bố mẹ mời giáo viên về nhà dạy học cho anh, từ đó, anh không còn đến trường.

Năm mười tám tuổi tham gia thi đại học, anh đạt được thành tích xuất sắc.

Anh muốn ghi danh chuyên ngành Y học, chỉ là tình trạng cơ thể anh không cho phép.

Một khi đã như vậy, cuối cùng anh lựa chọn không vào đại học, chỉ mua sách chuyên ngành của lâm sàng y học, ở nhà, tự mình nghiên cứu.

Thời Anh biết, anh không hề thua kém bất cứ một sinh viên được đào tạo chính quy nào, bởi vì anh thông minh, học cái gì cũng mau.

Thời Anh nghĩ, có lẽ trời cao thấy anh quá hoàn mỹ, nhất định phải cướp lấy một thứ gì đó ở anh.

Trong lòng cô chua xót, đứng bên cạnh nhìn anh trong chốc lát, sau đó yên lặng lùi ra ngoài.

Cô chuẩn bị xuống lầu, tiếp tục nấu cơm.

Vết thương trên tay hơi đau, Thời Anh không cầm dao được, thái thức ăn chẳng đâu vào đâu. Hơn nữa, cô không có kinh nghiệm, váng dầu văng khắp nơi, bắn vào cánh tay cô, nổi lên vài vết đỏ.

Qua một hồi mày mò, cô miễn cưỡng chuẩn bị xong cơm sáng.

Thời Anh nhìn đồ ăn, tốt xấu gì cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tay nghề nấu ăn của Trì Dĩ Khâm không tồi, trong mơ, anh luôn tự tay làm lấy, sẽ vì Thời Anh chuẩn bị một mâm cơm ba món giản dị mà khéo léo.

Còn hương vị thế nào, cô không biết.

Dù sao thì cũng chưa từng nếm thực sự, có điều chỉ nhìn bên ngoài cũng thấy ngon.

Nhưng chắc chắn giờ anh là sẽ không nấu cơm cho cô.

Trì Dĩ Khâm xấu xa này, quả thực là rất quá đáng, vừa rồi còn vứt kẹo bông cô cho anh.

Rõ ràng là cố ý chuẩn bị cho anh, muốn anh vui vẻ hơn một chút.

Thời Anh nghĩ trong lòng, không có tinh thần, rồi lại nhìn bữa sáng vừa làm, nhìn thế nào cũng không muốn ăn…

Nhưng do dự một lát, cô vẫn bưng đồ ăn lên lầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.