Ban đêm, ánh trăng lạnh như nước.
Đầu óc Vưu Uyển căng trướng, mơ màng tỉnh lại từ trong một mảnh hỗn loạn. Nàng phát hiện mình đang nằm sấp, trên người đắp một tấm chăn mỏng.
Thắt lưng truyền đến cảm giác nhức nhối không thể bỏ qua. Hình ảnh bị phạt đánh ban ngày hiện lên rõ mồn một trước mắt.
Vưu Uyển đau đớn siết chặt gối đầu bên dưới.
Thanh Mai đang ngủ gật bên cạnh nghe được tiếng động, thoáng chốc mở to hai mắt, vừa mừng vừa sợ: "Vưu tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tỉnh."
"Ta ngủ mất bao lâu rồi?" Vưu Uyển khàn giọng hỏi.
"Bốn canh giờ đó, hiện đã là giờ Dậu rồi. Tỷ tỷ đã đói chưa? Muội hâm cho tỷ nồi cháo đậu đỏ."
Vưu Uyển thấp giọng "Ừ" một tiếng. Thanh Mai bèn xoay người bưng cháo đang đun trên bếp lò sang, đút cho Vưu Uyển từng thìa một.
"Thái y nói mấy ngày này tỷ chỉ có thể dùng đồ ăn lỏng. Đợi vết thương kết vảy mới có thể ăn các món khác. Vưu tỷ tỷ cứ yên tâm. Thái y đã kê thuốc trị thương tốt nhất cho tỷ. Muội sẽ giúp tỷ bôi thuốc mỗi ngày, sẽ không để lại sẹo đâu."
"Thái y?" Vưu Uyển nhíu mày. Nàng chỉ là một tỳ nữ trong phủ bối lặc, sao xứng để thái y tới khám chữa cho mình?
Thanh Mai đáp: "Là chủ tử gia sai người mời tới, nghe nói rất giỏi chữa ngoại thương. Chủ tử gia phân phó muội mấy ngày này phải cẩn thận chăm sóc tỷ tỷ. Tỷ tỷ cần gì nhất định phải nói cho muội."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuyen-ky-su-tan-chuc-cua-hoang-quy-phi/3080291/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.