Thấy ông cụ bắt đầu thở gấp, Ngô Tần tiến lên giải thích thay ông, đem mọi việc năm xưa nói ra tất cả: "Năm đó, ba phát hiện ra mình bị bệnh nặng rất khó chữa vì không muốn em lo cho nên mới giấu em, ba nói với bọn Anh không được cho em biết sợ em sẽ lo lắng. Lúc em nói quen một người, người đó lại rất thương em, ba đã rất vui còn dặn dò phải đi đến nhà người đó gặp mặt thay ba. Nhưng thằng tư lại cùng vợ nó làm việc hồ đồ dám nói với em là ba không đồng ý vì nhà Thượng gia nghèo khổ, biết chuyện ba đã tức giận đến mức ngất xỉu phải vào bệnh viện cấp cứu, ngày đó cô giúp việc thấy em quỳ dưới mưa, còn thằng tư thì nói ba cắt đứt quan hệ cha con đồng thời đuổi em ra khỏi Ngô gia, sau khi em đi cô giúp việc mới vội vàng báo cho Anh, nhưng lúc Anh về tới em đã đi mất rồi, sau một đêm bọn Anh không còn tin tức gì của em nữa. Anh cả đã trách tội Ngô Hạn, nó lại phũ phàng vô trách nhiệm nói một câu nó nói đùa, Anh cả giận đến mức đánh gãy tay, nó giận đem tiền bỏ đi ra nước ngoài cùng vợ mình và không liên lạc về nữa"
Ngô Phỉ: "Tiểu Tuyết, là hiểu lầm thôi, em biết không ba và bọn Anh rất nhớ em, sức khoẻ của ba...." đang nói lại bị ông cụ thở dốc đứng một bên được Ngô Phương và Anna Chư Cầm dìu khẽ níu lấy ống tay áo. Ngô Tuyết nghe đến đây liền nhìn ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/589018/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.