Người đàn ông xách theo bia và gà rán đẩy cửa nhà ra, lập tức một đàn mèo đủ mọi màu sắc như thuỷ triều nhào lại quấn lấy chân hắn.
"Ấy ấy ấy! Đồ này mấy đứa không ăn được!" Người đàn ông vội vàng nâng túi gà rán cao lên, cách xa những chiếc miệng nhỏ xinh bên dưới.
Trong phòng khách, người đàn ông ngồi trên xe lăn đang ôm một con mèo trắng nghe thấy tiếng động liền hỏi: "Về rồi đó hả?"
Người đang ngồi cạnh người đàn ông - Phó Tinh Huy - lập tức đứng lên chào hỏi: "Anh Giả ạ."
"Ừh!" Đạo diễn 《 Thịnh Niên 》 - Giả Nhạc Thành giơ túi bia trong tay: "Anh nhìn thấy hot search, biết hôm nay cậu nhất định muốn đến, nên cố ý mua cho cậu đấy."
"Anh đừng có mà tự luyến. Người ta không tới tìm anh, là tới tìm em nhờ chăm mèo." Người đàn ông ngồi trên xe lăn vừa đút thức ăn cho con mèo, vừa kể lại chuyện lưu lạc của con mèo nhỏ với Giả Nhạc Thành.
Giả Nhạc Thành nghe xong, ném túi gà rán với bia xuống bàn, tay chống hông chửi bậy một câu rồi bắt đầu tức giận nói: "ĐCM Đúng là cái loại người...!"
"Giả Nhạc Thành!!!"
"Ôi! Anh biết rồi!" Đạo diễn lập ngắt lời, cướp luôn thoại của người ta: "Khương Hoà, anh sai rồi! Anh không nên chửi bậy, sẽ tạo thành thói quen ngôn ngữ không tốt cho mèo của em. Lần sau anh sẽ không thế nữa."
Lời nói của hắn khiến cả Khương Hòa lẫn Phó Tinh Huy đều bật cười thành tiếng. Thấy Phó Tinh Huy cười, đạo diễn Giả lại lẩm bẩm nói dỗi: "Em cười cái gì!?"
"Em có cười đâu." Khoé mắt Phó Tinh Huy cong cong, nói lời tạm biệt: "Mời hai vị cứ tự nhiên. Em phải đi đây."
Đạo diễn Giả sửng sốt: "Hả?"
"Đã nói không phải tới tìm anh rồi còn gì." Khương Hòa ở bên cạnh nói: "Anh bớt tự mình đa tình lại đi."
"Thật sự không phải tới tìm anh hả?" Đạo diễn Giả nhìn chằm chằm Phó Tinh Huy nói: "Tinh Huy, em đừng có lừa anh nhá."
"Thật sự không tìm anh mà." Phó Tinh Huy đẩy cửa ra, nghiêng đầu nói với vào bên trong: "Anh Khương, em đi đây ạ. Hẹn gặp lại anh sau nhé anh Giả."
"Từ từ đã!" Đạo diễn Giả chặn cánh cửa lại, liếc nhìn Phó Tinh Huy một cái, thấp giọng như đặc vụ nói: "Em gặp Kỷ Lãng rồi hả?"
"Em gặp rồi ạ."
"Sau đó thì sao?"
Phó Tinh Huy khẽ cười nói: "Em ấy dường như đã thay đổi một chút, lại giống như chưa từng thay đổi."
Đạo diễn Giả sờ cằm, bỗng nhiên ghé sát vào mặt Phó Tinh Huy nói: "Tinh Huy à, anh cảm thấy giờ em chẳng đáng yêu chút nào. Nghĩ gì, muốn gì cũng đều giấu trong lòng, không thích nói ra. Có mở miệng nói thì toàn mấy câu kịch bản cửa miệng trên sân khấu."
Hắn lẩm bẩm: "Hơn nữa kỹ thuật diễn của em càng ngày càng tốt, giờ đến cuộc sống bình thường cũng bắt đầu "diễn" rồi. Diễn đến độ anh không nhìn ra được trong lòng em đang nghĩ cái gì nữa rồi."
"Vẫn là năm 19 tuổi em dễ thương hơn nhiều." hắn bình luận: "Nghĩ gì, muốn gì đều viết tất lên mặt."
"Giả Nhạc Thành! Tiểu Phó rất là bận, anh đừng có quấy rầy người ta, không cho người ta đi như vậy." Giọng nói của Khương Hòa vang lên từ bên trong nhà, còn có chút chỉ trích hắn: "Tiểu Phó à, lần tới có rảnh lại đến thăm anh nhé. Có gì lần sau lại nói tiếp cũng được."
Thấy Khương Hòa mở miệng, đạo diễn Giả đạo vừa mới còn hùng hổ thẩm vấn phạm nhân, nháy mắt đã hơi hoảng, nhân từ xua tay nói: "Thôi, cậu mau đi đi."
"Vâng! Em đi trước đây ạ." Phó Tinh Huy lùi lại một bước, đang định đóng cửa lại, đạo diễn Giả đột nhiên giữ chặt lấy tay nắm cửa nói: "Cậu thực sự không có chuyện gì muốn tâm sự với anh đó hả?"
Phó Tinh Huy nhìn hắn, biểu cảm hơi cứng lại đôi chút, đạo diễn Giả đạo lập tức kéo Phó Tinh Huy vào trong nhà: "Anh đã nói trong lòng cậu có rất nhiều tâm sự giấu kín mà. Hôm nay anh còn đặc biệt đi mua rượu, nếu cậu muốn tâm sự anh có thể lắng nghe cậu. Không say không về."
"Anh Giả." Phó Tinh Huy ngăn tay hắn lại: "Thật sự không giấu gì anh cả. Hơn nữa, em bỏ rượu rồi."
Đạo diễn Giả bĩu môi: "Thế bây giờ cậu vội vàng như thế là quay lại chỗ chương trình à?"
Phó Tinh Huy không nói chuyện.
"Hay là về nhà?"
"Về nhà ạ."
Giả đạo khoanh tay, nhìn chăm chú vào đôi mắt Phó Tinh Huy: "Cậu lại định huỷ hợp đồng à?"
"Anh Giả." Phó Tinh Huy tránh ánh mắt hắn, nhìn đôi câu đối trước cửa nhà hắn nói: "Không có ai mãi mãi 19 tuổi cả."
Giả đạo nhướn mày, giống như lại muốn nói gì nữa thì Khương Hòa đã đẩy xe lăn lại phía cửa, túm hắn lại: "Đã bảo anh đừng có lãng phí thời gian của người ta cơ mà."
Đạo diễn Giả lảo đảo, vội vàng xin tha: "Anh sai rồi! Anh sai rồi mà!"
Khương Hòa phớt lờ hắn, nhìn Phó Tinh Huy đang đứng bên ngoài cánh cửa nói: "Tiểu Phó à, em đừng nghe anh Giả của em nói hươu nói vượn. Cũng đừng để mấy lời đàm tiếu vớ vẩn ảnh hưởng đến mình. Tuy anh không biết anh Giả muốn nói gì với em, nhưng em hãy nghe theo trái tim mình nhiều hơn."
"Vâng, em nhớ rồi ạ." Phó Tinh Huy gật đầu với Khương Hòa, lễ phép đóng cửa lại, bên trong lập tức vang lên tiếng đạo diễn Giả làu bàu.
Anh bất đắc dĩ nở nụ cười, nhấn thang máy đi xuống dưới tầng.
Những cặp đôi đồng tính như đạo diễn Giả đạo và Khương Hòa không hiếm trong giới giải trí, tính luyến còn nhiều hơn. Những ngôi sao đứng trên sân khấu dưới cặp mắt của hàng trăm, hàng nghìn người thì sẽ tự hạn chế bản thân hơn một chút, nhưng những người làm việc đằng sau ánh đèn sân khấu thì chẳng cần phải dè chừng gì cả.
Có lẽ vì họ là những người làm nghệ thuật, mọi sáng tác đều dựa theo cảm xúc. Một khi trái tim đã rung động thì giới tính chẳng là chuyện to tát. Họ chỉ chìm đắm trong biển tình, lúc yêu đến độ rung chuyển đất trời, nóng bỏng như núi lửa phun trào có thể soạn ra những áng văn chương thơ phú lãng mạn đến độ trời đất đều chao đảo.
Nhưng đến khi hết tình, thì lại ghét nhau như chó với mèo, không muốn nhìn thấy mặt nhau nữa.
Cho nên chuyện tình của đạo diễn Giả và Khương Hoà bền lâu như vậy ở trong giới giải trí này mà nói, kỳ thật là khó lòng mà có được.
Khương Hòa chân cẳng không tiện, cho nên khi rảnh Phó Tinh Huy thường xuyên đến thăm. Một mặt là vì muốn chăm sóc người yêu của ân sư của mình, mặt khác.... anh thực sự thích bầu không khí trong nhà bọn họ. Thỉnh thoảng nghe hai người họ cãi nhau, luôn cảm thấy nhẹ nhõm, yên bình đến lạ.
Ra khỏi khu chung cư, trăng đã cao vời vợi.
Vì trong khu này không có chỗ đỗ xe, nên anh đã dừng xe bên ngoài khu chung cư. Nhưng mà tính ra cũng chưa đỗ xe được bao lâu, đã có người đỗ ngay bên ngoài xe anh, chặn hết lối đánh xe ra ngoài.
Ở một nơi tấc đất, tấc vàng như thành phố A, vấn đề dừng đỗ xe vĩnh viễn là một bài toán nan giải. Phó Tinh Huy gọi vào số điện thoại mà chủ xe để lại trên cửa sổ xe yêu cầu người nọ đánh xe ra cho anh lấy xe. Người nọ vội vàng xin lỗi rối rít, rồi ngập ngừng hỏi anh có vội không, có thể chờ một chút không. Bởi con trai đang khóc to quá mà trong nhà hiện không có ai nên họ không thể rời đi ngay được.
Phó Tinh Huy tốt bụng bảo đổi phương nửa tiếng nữa xuống đỗ lại xe, trong điện thoại truyền ra tiếng khóc lẫn tiếng cảm ơn rối rít của người kia. Anh xoay lỗ tai, cúp điện thoại, nhìn khu chung cư cao cao phía sau, bông nhiên không biết nên đi đâu.
Bây giờ mà lại quay lại nhà của đạo diễn Giả thì có vẻ lại hơi làm phiền người ta, nhưng hôm nay thời gian anh ngồi trên xe quá nhiều rồi nên hơi mệt, không muốn lại lên xe ngồi nữa.
Dạo bước quanh thành phố từ lâu đã trở thành một thú vui xa xỉ, giờ tranh thủ lúc rảnh rỗi dành ra được nửa tiếng đi dạo giữa mớ lịch trình dày đặc nghe ra thì đã quá dài rồi. Anh suy nghĩ đôi chút rồi đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai lên đi loanh quanh không có mục đích.
Gần khu chung cư có một trường cấp 2, bây giờ vừa hay là lúc gần hết tiết tự học buổi tối, chuẩn bị tan học. Quanh đó là những sạp hàng nối tiếp nhau lấp lánh trong những chiếc đèn trang trí đầy màu sắc. Những sạp hàng này có đủ thứ bạn cần, từ khoai tây chiên, đậu phụ thối đến xúc xích,...cần gì có đó. Những món ăn thơm ngon và nóng hổi trong đêm đông thật đầy cám dỗ.
Đã lâu rồi Phó Tinh Huy mới nhìn thấy những quán hàng rong như vậy. Sau khi chính quyền thành phố A thúc đẩy chương trình thay đổi bộ mặt thành phố, thắt chặt quản lý đô thị, đại đa số hàng quán vỉa hè đều biến mất. Có lẽ nơi duy nhất có thể khiến nhóm tiểu thương này mạo hiểm bày quán chỉ còn sót lại địa điểm cạnh những cánh cổng trường lúc tối muộn này mà thôi.
Sau một ngày dài học tập căng thẳng, chẳng học sinh nào cưỡng lại những thực phẩm bẩn này. Ở mỗi quầy hàng rong, từng tốp nam thanh, nữ tú, kề vai bá cổ vừa ăn vừa cười nói rôm rả. Tràn ngập sức sống thanh xuân.
Mấy thiếu niên đứng gần Phó Tinh Huy nhất đang rôm rả thảo luận, âm thanh trong trẻo nhưng cũng sống động như súng liên thanh giã vào tai người khác.
"Chúng này có từng nghe thuyết: thật ra tất cả chúng ta đều đã chết vào tận thế năm 2012, bây giờ chẳng qua là thời gian đang lặp lại thôi chưa?."
"Uầy! Bằng chứng đâu mày?"
"Trên mạng nói đó, nhiều người bảo đã có nhiều sự kiện lặp lại 2 lần trong ký ức của họ. Chẳng hạn như cái chết của Mandela."
"Nhưng sao tao cảm thấy mày đang.... nói bịa chuyện nhỉ?"
"......"
(* Nelson Mandela là lãnh tụ Đại hội dân tộc Phi, Nam Phi ANC. Ông trải qua 27 năm tù vì chống Chủ nghĩa Apacthai và trở thành Tổng thống Nam Phi từ 4/1994. Ông là biểu tượng của cuộc chiến chống chủ nghĩa phân biệt chủng tộc ở Nam Phi và có ảnh hưởng trên toàn thế giới.)
Phó Tinh Huy đứng cạnh nghe được, không khỏi có chút hốt hoảng.
Anh nhìn mấy thiếu niên kia, bỗng nhiên cảm thấy như nhìn thấy được Kỷ Lãng năm nào.
Anh có chút tò mò, liệu có phải học sinh cấp 2 cả nước đều có chút giống nhau đúng không!? Bọn họ thích cùng bạn bè ăn những món ăn ven đường mất vệ sinh nhưng hương vị tuyệt hảo, và cũng tràn ngập hứng thú với chủ đề "ngày tận thế" không đâu vào đâu này.
Sau khi quay xong phim《 Thịnh Niên 》, mỗi lần anh đi gặp Kỷ Lãng hầu như đều bị Kỷ Lãng vừa mới tan học kéo đi ăn ở quán ven đường. Khi ấy vẫn chưa quản lý đô thị chặt như bây giờ, chủ quán sẽ bày một ít bàn ghế nhựa nhỏ để cho đám học sinh trung học - như quỷ đói đầu thai này - sử dụng.
Xung quanh anh lúc ấy đều là học sinh ồn ào nhưng trước mắt anh là cái người còn có thể ồn ào hơn tất cả bọn họ cộng lại.
Bầu không khí này là cuộc sống mà Phó Tinh Huy trường thành chưa từng trải nghiệm qua. Trước kia bọn họ được công ty đưa đón đi học, chế độ ăn uống cũng được quản lý nghiêm ngặt. Cho dù là học văn hoá nhưng cũng không có cảm giác cuộc sống học đường gì.
Cho nên ban đầu anh không thích ứng được, chỉ nhìn Kỷ Lãng ăn mà không động đũa.
Sau không thể cưỡng lại lời đề nghị điên cuồng của Kỷ Lãng, anh đành phải lén lút ăn một ít những gì hắn đề cử. Bình thường cứ mỗi khi ăn vừa cắn được một miếng, Kỷ Lãng đã hỏi dồn dập có ngon không. Như thể nếu anh trả lời là nó có vị rất tệ hoặc nhíu mày, nhăm mi một cái thôi chẳng khác nào tương đương nói với một nam sinh cấp 2 trong thời kỳ phản nghịch rằng: "Trên thế giới không có Ultraman". Nó đơn giản giống như việc phủ nhận mọi niềm tin sống của một học sinh cấp ba vậy.
Khi ấy Kỷ Lãng cũng vô cùng thích nói chuyện với anh về ngày tận thế. Hơn nữa khi bọn họ quay phim 《 Thịnh Niên 》là cuối năm 2021, quay xong là Tết, sau đó sẽ sang năm 2012. Cách ngày tiên đoán tận thế - 21/12 - ngày càng gần, Kỷ Lãng càng hưng phấn. Cứ luôn hỏi ảnh trước hôm xảy ra tận thế một ngày anh sẽ làm gì?
Hắn còn nghiêm túc liệt kê một cái danh sách những việc cần làm và yêu cầu Phó Tinh Huy đánh dấu tất cả những việc muốn làm. Còn bắt Phó Tinh Huy hứa nếu đến ngày 21/12, nếu không bận nhiều việc phải làm "cộng sự tận thế" cho hắn. Cùng hắn thực hiện hết tất cả những việc muốn làm trong danh sách đó.
Khi đó Phó Tinh Huy - người kiên định với chủ nghĩa duy vật và thuyết vô thần - hoàn toàn không quá để ý đến chuyện ấy. Đương nhiên anh cũng không nghĩ tới chuyện người nào đó không phải thật sự tin tưởng vào tận thế gì gì đó, mà chỉ là muốn tìm một lý do để hẹn hò với anh.
Sau đó, quả nhiên như Phó Tinh Huy dự đoán, ngày tận thế không hề xảy ra.
Trái đất vẫn chưa ngừng quay, con người vẫn chưa diệt vong, mây vẫn bay, nước vẫn chảy, những ngọn núi xanh vẫn phủ đầy tuyết do mùa đông giá lạnh, và những viên hàng cây xanh vẫn chuyển màu trắng vào dịp Giáng sinh.
Nhưng lời hứa "cộng sự tận thế" của anh và Kỷ Lãng không kịp đợi đến tháng 12, đã bị chia cắt trong biển người mênh mông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]