Hứa Viên kinh hãi, quay đầu trừng mắt nhìn Tô Huyền, cô nói thích lúc nào?
Tô Huyền xoa xoa đầu cô, cười mỉm chiều chuộng nói, “Có lúc thích cũng không cần phải nói ra.”
Hứa Viên nghẹn, gạt tay anh ra, lập tức lắc đầu, “Không được, quá quý giá, em không muốn.”
Tô Huyền nhìn nhân viên một, cười nhẹ, “So với tình nghĩa vô giá, thế này cũng không được coi là quý giá.”
Nhân viên hiểu ý, lập tức cẩn thận cất chiếc hộp trang sức, kính cẩn nói với Tô Huyền, “Sẽ chuyển đến nhà ngài sau ạ.”
Tô Huyền cười gật đầu.
Nhân viên đó cầm hộp đi xuống.
Hứa Viên đột nhiên cảm thấy, có phải cô lại trúng kế của Tô Huyền? Không chỉ trúng kế của anh, cũng trúng kế của bà cụ và mẹ anh luôn. Bộ trang sức này, cứ vậy mà trở thành tín vật đính hôn để cô nhận?
Vậy chẳng phải là quan hệ của cô và Tô Huyền, cứ vậy đã hoàn toàn xác định?
Cô còn chưa tốt nghiệp cơ mà!
Cô mới hai mươi hai!
Trong lòng cô vẫn còn thích Lâm Thâm đấy!
Cô…
Mặt cô lại đỏ bừng, không biết là tức, hay là buồn bực, cô trừng mắt nhìn khuôn mặt mỉm cười tao nhã của Tô Huyền, cứ trừng như thế.
Tô Huyền vươn tay che mắt cô, cười mỉm tiến gần đến bên tai cô, dịu dàng dỗ cô, “Em thế này là vẻ mặt gì vậy? Hận không thể đánh anh ư? Nếu cảm thấy quý giá, lát nữa em tặng lại anh một thứ còn quý giá hơn là được, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-tao-am/2166455/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.