Chương trước
Chương sau
Tô Huyền là một người không nhẫn nại sao?

Hiển nhiên không phải.

Hứa Viên ra khỏi phòng bệnh, cách đó không xa, nhìn thấy Tô Huyền đang đợi cô, trên mặt ngay cả chút không nhẫn nại cũng không có.

Ngoại trừ anh, còn có mẹ Lâm Thâm, cùng với Trình Nghiên Nghiên và một người phụ nữ trung niên ăn vận xinh đẹp.

Bước chân Hứa Viên hơi khựng lại, rồi vẫn đi qua như không có chuyện gì.

Lúc cô đến, Tô Huyền tự nhiên vươn tay nắm tay cô, dịu dàng hỏi, “Có thể đi được rồi chứ?”

Hứa Viên gật đầu, không có tâm tình chào hỏi Trình Nghiên Nghiên, cũng đoán ra được người phụ nữ trung niên đó hẳn là mẹ của Trình Nghiên Nghiên.

Gặp họ ở đây, cũng không có gì lạ.

Dù sao thì nhà Lâm Thâm và nhà Trình Nghiên Nghiên cũng có quan hệ thân thiết không bình thường.

Tô Huyền thấy cô gật đầu, cười nói với mẹ Lâm Thâm, “Cô ơi, bọn cháu đi đây, hôm khác lại đến thăm Lâm tổng.”

Mẹ Lâm Thâm nhìn Hứa Viên một, cười gật đầu, “Đi đường cẩn thận nhé.”

Tô Huyền cười mỉm, lại nói với người phụ nữ trung niên ăn vận xinh đẹp kia, “Trình phu nhân, tạm biệt.”

“Tạm biệt tạm biệt, cậu Tô đi thong thả.” Người phụ nữ trung niên đó vội nói.

Tô Huyền dắt Hứa Viên xoay người, ra khỏi bệnh viện.

Hứa Viên cảm thấy sau lưng có hai ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng không bận tâm, ngược lại tay nắm tay Tô Huyền không khỏi chặt hơn.

Xuống cầu thang, ra khỏi khu nằm viện, Tô Huyền không kéo Hứa Viên đến bãi đỗ xe, mà là đi thẳng đến phòng khám.

Hứa Viên đi theo anh mấy bước, khó hiểu hỏi, “Anh còn có chuyện nữa à? Đến phòng khám làm gì?”

“Em bị đứt tay, đi băng bó một chút.” Tô Huyền nói.

Hứa Viên lắc đầu, “Vết thương nhỏ thôi, có phải chuyện lớn gì đâu, ra ngoài mua một hộp băng dán là được.”

Tô Huyền nghiêm túc nói, “Thời tiết nóng thế này, dùng băng dán không có lợi cho vết thương khép miệng. Vẫn đến băng bó một chút đi, tránh nhiễm trùng.”

Hứa Viên nhìn anh một, không phản đối nữa, bị anh dắt đến phòng khám.

Ra khỏi phòng khám, đến bãi đỗ xe trước.

Sau khi lên xe, Tô Huyền vẫn không hỏi vì sao tay cô bị thương, thấy cô thắt dây an toàn, anh khởi động xe, lái xe ra khỏi bệnh viện.

Trong xe, hoa hồng vẫn tỏa hương nồng đậm.

Trong cả thùng xe, đều là hương hoa hồng.

Sau khi xe đi ra khỏi bệnh viện được một đoạn, trái tim căng lên của Hứa Viên mới dần thả lỏng, cô thấp giọng mở miệng giải thích với anh, “Em và Lâm Thâm không nói gì cả, em chỉ gọt cho anh ấy một quả táo thôi. Tay em quá vụng, không cẩn thận bị cắt phải.”

Tô Huyền nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cô.

Hứa Viên cũng ngước mắt nhìn anh, ánh mắt phẳng lặng.

Tô Huyền đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, dùng cánh tay không cầm vô lăng xoa xoa đầu cô, ôn hòa nói, “Thực ra em không cần giải thích với anh.” Dứt lời, anh lại bổ sung thêm một câu, “Nhưng mà có thể nghe em giải thích với anh, anh rất vui.”

Hứa Viên muốn gạt tay anh, nhưng lại không làm, nói khẽ, “Em đồng ý với anh là thử xem, đương nhiên không phải là nói chơi.” Nói xong, cô cũng bổ sung thêm một câu, “Khi làm việc, em vẫn luôn là người chỉ cần đã quyết định rồi, vậy thì sẽ nghiêm túc làm.”

Tô Huyền lại dùng sức xoa đầu cô, đầu mày khẽ tràn ra sự ấm áp, nồng đậm, tựa hồ muốn nướng chín Hứa Viên.

Hứa Viên bất mãn, cuối cùng nhịn không được gạt tay anh ra, “Đây là đầu em, không phải quả bóng, anh lại còn xoa thành nghiện rồi cơ đấy.”

Tô Huyền thuận thế nắm lấy tay cô, cười nhẹ dịu dàng, cũng nghiêm túc nói, “Anh biết em nghiêm túc. Cho nên, mới yên tâm để em lại đó nói chuyện riêng với cậu ấy.” Dứt lời, anh lại cười nói, “Mặc dù anh không có tự tin gì với bản thân, nhưng với em, anh vẫn có lòng tin.”

Hứa Viên hừ nhẹ một tiếng, lòng lại chảy vào một dòng ấm áp, xua tan cảm giác lạnh lẽo dùng nước lạnh xối xuống tay ngấm vào đáy lòng trước đó.

Tô Huyền nắm xương tay mềm mại của cô, khẽ xoa xoa.

Hứa Viên bị anh không phải xoa đầu thì xoa tay thật sự bất mãn lắm rồi, cô trừng mắt với anh, “Lái xe cho hẳn hoi.”

“Yên tâm, kĩ thuật lái xe của anh rất tốt.” Tô Huyền cười nhẹ.

Hứa Viên rút mạnh tay về, nhắm mắt lại, “Em không muốn anh nằm viện giống Lâm Thâm thôi, anh cùng em đi thăm bệnh nhân, nếu gặp chuyện gì, em còn phải cùng anh nằm viện nữa.”

Mặt mày Tô Huyền xẹt qua một tia sáng, ý cười đầy cả đáy mắt, “Bị em nói như thế, đối với anh, hình như gặp tai nạn cũng không phải chuyện khó chịu cho lắm.”

Hứa Viên vươn tay cầm bó hoa hồng to từ ghế sau, ôm vào lòng, che mặt cô, lại cảnh cáo, “Bảo anh lái xe cho hẳn hoi thì cứ lái cho hẳn hoi, nói lời thừa làm gì.”

Tô Huyền ho khan một tiếng, cười nhìn cô một, không nhìn thấy mặt cô, chỉ nhìn thấy từng đóa hồng to kiều diễm.

Hoa hồng anh tặng cô, vậy mà lại được cô ôm vào lòng rồi.

Ý cười của anh thế nào cũng không giấu được, anh không muốn phá cô, bèn không nói nữa, chuyên tâm lái xe.

Bốn mươi phút sau, đến cửa hàng trang sức mà bà và mẹ Tô Huyền xuống xe lúc trước.

Tô Huyền dừng xe vào chỗ đỗ, Hứa Viên đặt bó hoa hồng về ghế sau, hai người cùng xuống xe.

Cửa hàng trang sức này, bên ngoài nhìn không quá lộng lẫy hoa lệ, là một cửa hàng bình thường.

Nhưng mở cửa ra, sau khi đi vào thì lại là một không gian khác.

Có nhân viên phục vụ trông ở cửa, thấy hai người vào, dễ thấy là có quen Tô Huyền, cũng biết Hứa Viên, cười mỉm chào đón, “Chào cậu Tô, chào cô Hứa, lão phu nhân và phu nhân đang nghỉ ngơi ở phòng nghỉ bên trong.”

Tô Huyền gật đầu, nắm tay Hứa Viên đi vào trong.

Hứa Viên đi theo anh, nói nhỏ, “Đây là cửa hàng nhà anh à?”

Tô Huyền cười nhẹ gật đầu.

Hứa Viên bĩu môi, “Có phải nhà anh nhiều tiền đến mức sắp mở cửa hàng đầy một nửa trái đất rồi không?”

Tô Huyền buồn cười, “Không khoa trương như thế đâu, người có tiền nhiều hơn Vân Thiên nhiều lắm, chẳng qua, phần lớn là kín đáo, của cải không hiện ra ngoài, không giống Vân Thiên.”

Hứa Viên chớp chớp mắt, “Trước đây Vân Thiên cũng rất kín đáo, có vẻ kể từ lúc anh tiếp nhận Vân Thiên thì nó mới không kín đáo nữa chứ gì?”

Đầu mày Tô Huyền khẽ động, anh nhếch môi cười nhạt, “Có vẻ là vậy.”

Hứa Viên bất bình, “Nói ra thì còn không phải là anh thích phô trương hay sao, quá chói mắt, cứ như muốn để ánh sáng của cả thế giới tụ trên người mình vậy. Vân Thiên có người cầm lái như anh, sắp bắc thang lên tận trời rồi.”

Tô Huyền nghe vậy thì xoa xoa đầu cô, “Không phải anh nói rồi sao? Người mà Vân Thiên cần nuôi nhiều như thế, anh cũng là bất đắc dĩ thôi.”

Hứa Viên bĩu môi, “Tin anh mới là lạ.”

Tô Huyền thấy tâm tình cô cũng coi như là tốt, giống như người lại sống lại, anh cười không nói nữa, kéo cô vào phòng nghỉ ngơi.

Bà cụ và mẹ Tô Huyền đang uống trà, một chàng trai tuổi cũng tầm như Tô Huyền uống cùng.

Chàng trai trẻ mặc sơ mi trắng, quần jean, thân hình gầy gò, đường viền khuôn mặt tuy không như thi họa giống Tô Huyền, nhưng lại vô cùng sắc nét. Nhất là khí chất thản nhiên lành lạnh mà u buồn trên người anh ta, khiến cả người anh ta lại có thêm ba phần khác biệt.

Hứa Viên hiếm khi quan sát tỉ mỉ một người, trừ Lâm Thâm và Tô Huyền.

Cô nghĩ, người này chắc chính là nhà thiết kế trang sức Hứa Phi mà Tô Huyền nói rồi.

Tô Huyền kéo cô đi qua, gọi một tiếng, “Bà nội, mẹ.”

“Tiểu Huyền, Viên Viên, hai đứa quay lại rồi đấy à?” Bà cụ quay đầu qua, cười vẫy tay với hai người.

Mẹ Tô Huyền thấy hai người nắm tay, để lộ ra nụ cười mỉm.

Hứa Phi đứng dậy, chào Tô Huyền, tuy ngữ khí bình thường, nhưng trên mặt thì vô cùng thoải mái, “Cậu Tô.”

Hiển nhiên hai người rất thân thuộc, không cần lời câu nệ khách sáo thừa thãi.

Tô Huyền cười vỗ vai anh ta một, chỉ vào Hứa Viên ở bên cạnh, giới thiệu, “Bạn gái tôi, Hứa Viên.”

Hứa Viên thầm bất lực với Tô Huyền, giới thiệu thì giới thiệu thôi, còn cần thêm một tiền tố nữa, có ai không biết cô là bạn gái anh chứ? Cô cười vươn tay, lễ phép cười nói hơi dí dỏm, “Nghe Tô Huyền nói anh là nhà thiết kế trang sức, bèn đặc biệt đưa tôi tới mở mang phong thái tướng mạo của bậc thầy lớn.”

Hứa Phi mỉm cười, lộ ra ý cười nhàn nhạt, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng hơn theo nụ cười nhạt này của anh ta, anh ta nhìn Hứa Viên rồi nói, “Cậu Tô cất nhắc tôi rồi, tôi còn kém bậc thầy lớn nhiều lắm. Nhưng mà nếu cậu Tô tặng bạn gái một món quà là một bộ trang sức, nếu cô Hứa thích, tôi có thể giúp chút công sức.”

“Vậy thì tình cảm tốt rồi.” Bà cụ nhất thời vui vẻ tiếp lời.

Mẹ Tô Huyền cũng cười nói, “Đúng đó, trang sức mà Hứa Phi thiết kế, cực tốt cực đẹp. Mẹ thấy không cần thiết kế khác đâu. Hôm nay mẹ và bà đã nhìn được một bộ, Tiểu Huyền giữ lại cho Viên Viên nhé.”

Hứa Viên bị dọa một trận, vội lắc đầu, “Sao được ạ?”

“Sao mà không được?” Bà cụ cười tươi như hoa, “Dù sao hai đứa cũng sắp đính hôn rồi, tín vật đính hôn vừa khéo còn chưa chuẩn bị đấy.” Dứt lời, bà cụ tiếp lời mẹ Tô Huyền, “Bà cũng cảm thấy bộ trang sức hồi nãy rất đẹp, mình không giữ lại, cầm ra ngoài bán cho người khác thì tiếc lắm.”

“Vâng, hơn nữa ngụ ý cũng hay. Tình đến trọn đời.” Mẹ Tô Huyền cười nói, “Vừa hợp với hai đứa.”

Lúc Hứa Viên nghe thấy tín vật đính hôn, mặt trắng bệch, rồi lúc lại nghe thấy tình đến trọn đời, cô rét run một chặp. Hai người họ nói rất vui vẻ, cô vội vươn tay đẩy Tô Huyền, ý bảo anh từ chối.

Tô Huyền quay đầu nhìn cô, trong mắt rọi ra nét cười, anh kéo cô ngồi xuống, cười nói, “Con vốn thích thiết kế của Hứa Phi, nếu Viên Viên cũng thích, vậy là tốt nhất.”

Hứa Viên trừng mắt nhìn anh.

Tô Huyền vỗ vỗ đầu cô trấn an, sát vào cô nói nhỏ, “Trước tiên cứ ngắm xem có thích không đã, nếu em không thích thì thôi.”

Hứa Viên nghĩ cũng phải, bây giờ mẹ và bà nội Tô Huyền đang thảo luận với khí thế ngất trời, cô giội nước lạnh vào họ thì không hay lắm. Hành vi không thích, cô không làm được với bậc bề trên. Chỉ đành gật đầu, thuận theo kiến nghị của Tô Huyền.

Hứa Phi cũng ngồi xuống, “Nếu cô Hứa không thích bộ trang sức này, thích kiểu nào thì để tôi thiết kế lại là được.”

Hứa Viên ho khan một tiếng, vội nói, “Gọi tôi Hứa Viên là được.”

Hứa Phi cười gật đầu.

Bà cụ vẫy tay gọi một nhân viên, “Mau đi, mang bộ trang sức đó đến đây, để hai đứa nó nhìn xem.”

Nhân viên đó lập tức rời đi.

Không lâu sau, liền ôm một chiếc hộp quay lại, đặt trên bàn, mở ra.

Hứa Viên ngước mắt nhìn, chỉ thấy bên trong là một bộ trang sức, dùng ngọc bích kết hợp với kim cương, không phải kiểu vừa mở ra đã sáng rực chói mắt như trang sức bình thường, mà là kín đáo e lệ mà cao quý.

Bộ trang sức như thế, từ nguyên vật liệu thiết kế đến chế tác rồi đến kỹ thuật, đều cực kỳ tinh tế.

Khi nhìn thấy nó, đều nhịn không được khiến người ta ngừng thở.

Lúc này, như Tô Huyền kể, lời Hứa Phi từng nói, hiện lên trong đầu cô.

Anh ta nói trang sức có linh hồn, không hề sai.

Cô không thể không thừa nhận, mặc dù anh ta không nổi tiếng, nhưng không thể nghi ngờ gì anh ta chính là nhà thiết kế trang sức đỉnh cao, lời khen của Tô Huyền, bà nội và bác gái, không hề khoa trương một chút nào. Thật sự rất đẹp.

“Viên Viên, thế nào? Thích chứ? Bà và bác gái con cũng giống con, vừa nhìn một thì đã thích ngay rồi.” Bà cụ cười sảng khoái nói, “Thằng bé Hứa Phi này đúng là có thiên phú và trí tuệ mà.”

Hứa Viên vừa mới muốn lắc đầu, thích thì cũng không thể nói bừa được, mặc dù cô quả thực rất thích.

Lúc này, lại nghe thấy Tô Huyền cười nói, “Cô ấy thích, con cũng thích, bộ trang sức này bọn con giữ lại.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.