Trước đây, cảm thấy thích một người, chính là sẽ thích rất lâu rất lâu, lâu tựa cả đời.
Bây giờ ba năm trôi qua, cô bị thời gian mài mòn đến mức mình đầy thương tích, đồng thời cũng mài mòn tình yêu từng chút từng chút một đến hết sạch. Cho dù anh dừng bước chân, quay đầu kéo lấy tay cô, cô cũng đã bị mài mòn đến không còn sức lực nữa, căn bản không đi nổi nữa.
Kết quả của đi không nổi, chính là từ bỏ.
Dẫu có thích hơn nữa, cũng phải từ bỏ.
Cô không khỏi hoài nghi bản thân, đối với Lâm Thâm, cô thật sự thích sao?
Thích một người, thời gian ba năm rồi sẽ từ bỏ sao?
Vậy Hứa Phi thì sao?
Mười lăm tuổi anh ta đã tìm đến Vân Thiên vì bạn gái, suốt ba năm trời, chỉ là để tạo ra một bộ trang sức cho bạn gái mang đi. Bây giờ, vậy mà đã mười năm trôi qua, bạn gái anh ta cũng ra đi được bảy năm rồi.
Bảy năm, ngày tháng còn nhiều gấp đôi ba năm.
Khi đó, anh ta vẫn là một cậu trai, bây giờ, vậy mà đã là một chàng trai rồi.
Khoảng cách của tháng năm để lại cho anh ta điều gì? Là phác họa và chấp niệm tình yêu thuần khiết dưới đáy lòng thuở mười lăm mười tám, hay là đã bị thời gian mài mòn sạch sẽ, chỉ còn lại một danh từ, một chiếc nhẫn, một khoảng trống?
Cô muốn gặp Hứa Phi.
Từ trên người anh ta, có lẽ cô có thể tìm được thứ gì đó?
Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-tao-am/2166448/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.