Lúc Tô Huyền gọi điện đến, Hứa Viên vẫn dựa vào tường như cũ.
Nhìn thấy là điện thoại của Tô Huyền, màn hình nhấp nháy hồi lâu, Hứa Viên mới chậm chạp nhận máy, hỏi: “Về đến nhà rồi?”
Tô Huyền “Ừ” một tiếng, giọng hơi mệt mỏi, “Yêu với đương quả nhiên là việc mệt người mà, tài liệu hôm nay còn chưa xem xong, bây giờ lại không muốn thức cả đêm, hội nghị sáng mai xem ra phải đẩy xuống buổi chiều rồi.”
Hứa Viên khẽ hừ một tiếng, muốn nói đáng đời anh, nhưng lại cảm thấy dù sao cũng là vì tìm cô nên mới làm lỡ việc của anh, cô đành áp chế sự không có lương tâm lại, “Nếu vậy, đừng nói vớ vẩn nữa, mau đi nghỉ đi, mai dậy sớm rồi xem, bằng IQ và hiệu suất làm việc cao của anh, chắc là không cần hoãn hội nghị lại đâu.”
Tô Huyền cười khẽ, “Thì ra trong lòng em anh có IQ cao hiệu suất làm việc cao được coi trọng vậy sao?”
Hứa Viên đảo mắt.
“Dù sao cũng không thể để em thất vọng được.” Tô Huyền cười một tiếng, giọng nói rất êm tai, “Ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon!” Hứa Viên ngắt máy.
Bà cụ đẩy cửa, thấy Hứa Viên tựa vào tường, trong tay cầm di động, có vẻ vừa mới ngắt cuộc gọi xong, bà cụ đi đến, đặt một cốc sữa ở trên bàn, “Viên Viên, con gọi điện với ai đó? Nói lâu vậy cơ à.”
Hứa Viên buông di động, “Tô Huyền ạ.”
Bà cụ đột nhiên vui vẻ hẳn lên, “Là Tiểu Huyền hả, thằng bé về đến nhà an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-tao-am/2166429/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.