Hứa Viên đi đến bến xe buýt, quẹt thẻ lên xe, chọn chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Sắc trời đã tối muộn, ngọn đèn ven đường hoặc sáng hoặc lờ mờ, cũng giống như nội tâm cô lúc này, một nửa bị lớp sương dày che khuất, một nửa được ngọn đèn rực rỡ phía xa xa chiếu rọi chói mắt.
Ngoại trừ tiếng thông báo mỗi khi đến trạm, xe buýt đêm vô cùng yên lặng.
Đi được khoảng ba trạm, tài xế xe buýt nhận một cuộc điện thoại giám sát, bỗng quay đầu lại hỏi: “Có cô gái nào tên Hứa Viên ở trên xe này không?”
Hứa Viên đang mải mê nghĩ ngợi, không nghe thấy tiếng.
“Xin hỏi, có cô gái nào tên Hứa Viên ở trên xe này không?” Tài xế lại hỏi to.
Các hành khách đều nhìn nhau hoặc nhìn trước nhìn sau.
Lúc này Hứa Viên nghe thấy, quay đầu từ phía ngoài cửa sổ lại, nhìn về phía tài xế, hơi do dự mở miệng, “Tôi tên Hứa Viên, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Cô là Hứa Viên hả.” Tài xế đó nở nụ cười, “Có người ở bến xe phía trước tìm cô.”
Hứa Viên sửng sốt.
Tài xế quay đầu lại, nói với điện thoại: “Có cô gái tên Hứa Viên, đang ở trên xe này… Được, xuống ngay phía trước là được hử? Được, được, tôi biết cô ấy…”
Hứa Viên nhíu mày.
Tái xế đó treo máy, cười nói với Hứa Viên: “Cô gái à, xuống xe ngay phía trước nhé, có người ở bến xe phía trước đón cô đấy.”
Hứa Viên thấy lạ, “Xin hỏi là ai tìm tôi?”
Tài xế đó lắc đầu.
Hứa Viên nhất thời hơi mờ mịt.
Không bao lâu, tới bến xe phía trước, tài xế dừng xe, ý bảo Hứa Viên xuống xe.
Hứa Viên ló đầu nhìn ra ngoài, không phát hiện gì, cô ngồi im không nhúc nhích.
“Cô gái à, mau xuống đi, người đón cô ở bên này, cô ở bên đó không nhìn thấy đâu.” Tài xế giục.
Mọi người trong xe nhìn về phía Hứa Viên.
Hứa Viên đứng dậy, đi lên trước, xuyên qua lớp kính, từ tầm mắt của tài xế, nhìn thấy Tô Huyền, anh mặc một bộ trang phục bình thường thoải mái, đứng dưới tấm biển của bến xe, nho nhã cao thẳng, trong đám người, vô cùng gây chú ý, trong tay anh giơ một tấm bảng, phía trên viết “Tôi tới đón Hứa Viên”.
Hứa Viên câm nín nhìn anh.
Tô Huyền cũng nhìn thấy cô xuyên qua ô cửa kính, cười vẫy vẫy tay với cô.
“Cô gái à, là bạn trai cô hử? Đẹp trai thật!” Tài xế bị nụ cười của Tô Huyền làm cho hơi giật điện, cười nói, “Gọi điện đến tổng bộ xe buýt của chúng tôi, cũng có bản lĩnh thật, phương pháp theo đuổi bạn gái như thế, tôi mới gặp lần đầu đấy.”
Hứa Viên quét mắt nhìn trong xe, thấy không ít người đều nhìn cô với ánh mắt hâm mộ, cô nhất thời đau não, chỉ có thể cầm túi xuống xe.
Chiếc xe buýt rời đi sau khi cô xuống xe.
Hứa Viên đi đến trước tấm biển của bến xe, kéo tấm bảng của Tô Huyền xuống một phen, trừng mắt nhìn anh, “Anh đang làm gì thế hả?”
Tô Huyền thuận thế buông tấm bảng, ý cười ôn hòa đánh giá cô, “Quả nhiên là sắc mặt cực kém.”
Hứa Viên tức giận, “Tôi hỏi anh, anh huy động nhân lực tìm tôi là muốn làm gì?”
Tô Huyền vươn tay chụp tay cô, nắm trong tay mình, “Di động của em từ trưa đến giờ vẫn tắt máy, anh biết em không ở kí túc, một mình ngồi xe buýt ra ngoài, anh không yên tâm.”
“Chỉ bởi vậy?” Hứa Viên không còn gì để nói, “Tôi có phải trẻ con đâu, còn có thể bị lạc chắc?”
“Sao chắc chắn được? Ngộ nhỡ lạc mất thì sao? Vất vả lắm anh mới tìm được một cô bạn gái, chẳng phải là tổn thất hay sao?” Tô Huyền nhìn cô, “Em chưa nếm trải mùi vị không tìm được bạn gái, cho nên, em không thể hiểu được nỗi vất vả của anh đâu.”
Hứa Viên nghẹn, “Tô Huyền, anh có phải người không?”
Có cần nói vậy không? Ai không tìm được bạn gái thì thôi đi, anh cũng có thể bị gộp vào đó chắc.
Nói Tô Huyền của Vân Thiên không tìm được bạn gái, cười chết người à.
“Phải.” Tô Huyền gật đầu.
Hứa Viên bỏ tay anh ra, trừng mắt nhìn anh, “Nói đi, anh tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
“Anh vừa nói rồi mà.” Tô Huyền lại nhắc lại: “Đã muộn thế này rồi, em một mình ra ngoài, anh không yên tâm.”
Hứa Viên nhìn anh chằm chằm, Tô Huyền để mặc cô nhìn mình chằm chằm, ánh mắt chân thành, Hứa Viên day day ấn đường, chẳng có cách nào với anh.
“Sao lại ra ngoài một mình vào buổi tối? Muốn về nhà? Hay là muốn đi đâu?” Tô Huyền nhẹ nhấc cánh tay day day ấn đường của cô ra, “Có phải ở trường xảy ra chuyện gì không?”
Hứa Viên nhớ tới Lâm Thâm, cả người đột nhiên cứng đờ.
Tô Huyền nhạy bén đã nhận ra, mặt không biến sắc nhìn cô, chờ cô trả lời.
Hứa Viên lại bỏ tay anh ra, lắc đầu, “Có thể có chuyện gì được? Tôi chỉ quên đồ ở nhà thôi, muốn về nhà lấy, trời cũng chưa quá muộn.” Dứt lời, cô bỗng nhìn Tô Huyền chăm chăm, “Sao anh biết tôi ngồi xe buýt ra ngoài?”
“Tiểu Thu gọi điện cho anh, nói vốn là nhìn thấy em ở trường, nhưng sau khi cô ấy về kí túc, thấy em không về phòng, di động cũng không gọi được, tìm em trong trường một vòng, nói có người thấy em ra đi xe buýt, không yên tâm, gọi điện cho anh.” Tô Huyền khai báo rõ.
“Ra là vậy.” Hứa Viên bừng tỉnh, lòng thầm mắng Tiểu Thu nhiều chuyện.
“Là vậy đó.” Tô Huyền nhìn cô, con ngươi sâu xa, anh ôn hòa nói: “Em có thể không nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, anh cũng có thể kìm lòng lại, em không muốn nói anh sẽ không hỏi, nhưng em phải để anh đưa em về nhà.”
Hứa Viên nhìn anh, ánh mắt anh ấm áp, dường như muốn ấm đến tận lòng người, dưới buổi đêm thế này, xung quanh xe tới xe lui, người đến người đi, âm thanh ồn ào huyên náo, nhưng từ trong mắt anh cô lại thấy được sự bình yên, cô dời mắt, chậm rãi gật đầu.
Tô Huyền cười nắm tay cô, kéo cô rời khỏi bến xe.
“Xe anh đỗ đâu?” Hứa Viên hỏi.
“Ở bãi đỗ xe cách đây không xa, đi mấy phút là đến.” Tô Huyền nói.
Hứa Viên gật đầu.
Sau năm phút, đi vào bãi đỗ xe, Tô Huyền mở cửa xe, Hứa Viên lên xe.
Xe hòa vào dòng xe cộ, Tô Huyền bật nhạc nhẹ, Hứa Viên dựa vào ghế, yên lặng nghe.
Một tiếng sau, đến cửa nhà Hứa Viên.
Xe dừng lại, Hứa Viên lập tức tháo dây an toàn, nhảy xuống xe, phất tay với Tô Huyền, “Trời vẫn sớm, anh đi mau đi, chú ý an toàn.”
Tô Huyền bật cười, “Em gấp gáp đuổi anh đi như vậy, không sợ bà nội biết thì sẽ mắng em à.”
Hứa Viên hừ một tiếng, đóng cửa xe, cảm ơn anh đã điều động binh lực vất vả đưa cô về, dù sao cô cũng có lương tâm mà phất tay với anh, “Về nhà an toàn thì gọi điện.”
“Em sạc pin điện thoại đi đã.” Tô Huyền cười nhìn cô.
Hứa Viên gật đầu.
Tô Huyền cũng không kiên trì ở lì đây không đi, thấy cô đồng ý, anh bẻ tay lái, xe chậm rãi rời đi.
Hứa Viên đứng ở cửa, nhìn theo xe Tô Huyền đi xa, gãi gãi đầu, vào sân.
“Viên Viên về rồi đấy à?” Bà cụ ở trong nhà hỏi.
“Bà nội, là con.” Hứa Viên nói xong, cầm túi vào nhà.
Bà cụ đang xem tivi, cầm điều khiển bật nhỏ volume, nhìn cô, “Một mình con thôi à?”
“Dạ, một mình con thôi.” Hứa Viên gật đầu.
“Bà vừa mới nghe loáng thoáng có tiếng xe mà, muộn thế này rồi, Tiểu Huyền đưa con về?” Bà cụ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Con không giữ thằng bé ở lại à? Muộn rồi lái xe không an toàn.”
“Bà nội, đèn đường buổi đêm của cả thành Bắc Kinh còn sáng hơn đèn trong nhà mình đấy, có gì mà không an toàn, anh ta tiếc mạng lắm, không quá muộn đâu, nếu quá muộn, có đuổi anh ta cũng không đi.” Hứa Viên ném túi, đi tới ngồi xuống, ôm vai bà cụ nhìn về phía tivi, sau đó trợn mắt, “Sao bà lại xem cái phim mẹ chồng nàng dâu cũ rích này rồi?”
Bà cụ cầm điều khiển bật to âm thanh, “Phim này có ý nghĩa lắm, nói về…”
“Bà nội, ngừng ạ.” Hứa Viên không thích nhất là xem thể loại phim này, cô vội vàng giơ tay, đứng lên, “Con đi tắm đây, ở ngoài cả ngày, toàn mồ hôi thôi.” Nói xong, cô chạy về phòng mình.
“Con bé này.” Bà cụ không để ý tới cô nữa, tiếp tục xem phim.
Sau khi về phòng, Hứa Viên đóng cửa phòng, đổ vật xuống giường, nhắm hai mắt lại.
Những chuyện xảy ra hôm nay thật sự giáng một cú mạnh vào người cô, khiến cô toàn thân mỏi mệt.
Nằm một lát, cô lười biếng đứng dậy, vào nhà vệ sinh.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ đi ra, cô nhớ tới máy sấy ở phòng cách vách, vì thế cô chạy tới, cầm máy sấy, thổi qua mấy cái, nhớ tới việc chưa sạc pin điện thoại, cô lập tức bỏ máy sấy xuống, chạy đi lấy túi.
Bà cụ ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày, “Sao tóc ướt vậy đã ra đây rồi?”
“Di động hết pin, con sạc pin trước đã.” Hứa Viên tìm di động, lấy ra sạc, vừa sạc vừa nói: “Không biết sao nữa, ổ điện trong phòng con hỏng hết rồi.”
“Mai gọi điện cho thợ đến sửa.” Bà cụ nói.
Hứa Viên gật đầu, về phòng tiếp tục sấy tóc.
Cô giơ máy sấy lên, nhìn vào gương, không khỏi nhớ tới tình hình hôm trước Tô Huyền sấy tóc cho cô, ngẫm nghĩ, cô hơi ngạc nhiên, cho đến khi tay giơ lên mỏi nhừ, cô mới buông xuống, rút máy sấy ra, đi ra ngoài bật di động lên.
Vừa khởi động máy xong, điện thoại của Tiểu Thu liền tới.
Hứa Viên nhìn thấy tên cô nàng, nhớ tới chuyện Tô Huyền chặn xe buýt, cô nghiến răng nhổ sạc ra, đi đến phòng bên cạnh, đóng cửa lại, sạc pin, mở di động, tức giận hỏi: “Tiểu Thu, da bà chặt quá có phải không?”
“Ui, Viên Viên, cuối cùng cũng gọi được cho bà rồi.” Giọng của Tiểu Thu truyền đến từ điện thoại, cô nàng căng thẳng hỏi: “Bà không sao chứ? Tô thiếu tìm được bà chưa?”
“Bà còn nói nữa à, đều tại bà.” Hứa Viên nghĩ nếu Tiểu Thu đang ở ngay trước mặt mình, cô nhất định sẽ bóp chết cô nàng.
“Nói vậy là Tô thiếu tìm được bà rồi?” Tiểu Thu nhận thấy cơn tức của Hứa Viên, hơi rụt cổ.
Hứa Viên hừ một tiếng.
Tiểu Thu nói năng nhỏ nhẹ: “Tôi như thế không phải là vì lúc ấy thấy sắc mặt bà quá kém hay sao, đuổi về đến kí túc, không thấy bà, tôi và Lam Lam sợ bà gặp chuyện gì đó, đi ra ngoài tìm một vòng, không tìm thấy bà, hỏi người ta thì người ta nói bà đến bến xe buýt rồi. Bà ngẫm lại xem, hôm nay bà mới về trường, ngay cả kí túc cũng chưa về lần nào, trời tối om om thì lại rời đi, di động còn tắt máy, bọn tôi lo lắng cho bà, mới bất đắc dĩ gọi điện cho Tô thiếu chứ.”
Hứa Viên nghĩ mà muốn bùng cháy, nhưng dựa vào mục đích quan tâm của cô nàng, cô không sao bùng cháy được, buồn bực nói: “Tôi có thể xảy ra chuyện gì được? Là có đồ để quên ở nhà, về lấy thôi.”
“Thứ gì mà quan trọng vậy? Lúc ấy tôi thấy bà mặt mũi trắng bệch, dọa người lắm.” Tiểu Thu rõ ràng không tin.
“Là tài liệu của công ty, cần dùng gấp.” Hứa Viên nói ngay.
Tiểu Thu bừng tỉnh, tức giận nói: “Lại là Lâm Thâm. Anh ta thực sự dùng bà như trâu ngựa ấy, quá đáng quá rồi đấy.”
Hứa Viên nhất thời im lặng.
“Mau thôi việc đi.” Tiểu Thu lại phẫn nộ nói, “Sau khi Tô thiếu nhận điện thoại, lập tức nói rằng sẽ nghĩ cách tìm bà, dưới tình huống bà tắt máy, không biết anh ấy hao tổn bao nhiêu tâm sức mới tìm được bà đâu đấy. So với Tô thiếu, Lâm Thâm đúng là không thể đạt yêu cầu. Nghe bọn tôi đi, thôi việc là được, một chút tiền lương, trong mắt Tô thiếu chẳng bõ dính răng đâu. Cứ để Lâm Thâm đi tìm Trình Nghiên Nghiên đi, không phải Trình Nghiên Nghiên là bạn gái anh ta sao?”
Hứa Viên vươn tay ôm đầu.
“Này? Sao không lên tiếng? Viên Viên?” Tiểu Thu nói hồi lâu, không thấy Hứa Viên nói gì, gọi ở đầu bên kia.
“Tôi đây, tôi vừa gội đầu xong, vẫn chưa sấy tóc, không nghe bà nói nữa, tôi không sao, yên tâm đi, ngắt máy đây.” Hứa Viên nói xong, không đợi Tiểu Thu nói thêm, ngắt máy.
Điện thoại của Tiểu Thu vừa ngắt kết nối, điện thoại của Tôn Phẩm Đình lại đến.
Hứa Viên ấn nút nghe.
“Người chị em à, làm gì đó? Cả chiều tắt máy, vất vả lắm mới thấy khởi động máy, nấu cháo điện thoại với ai đấy?” Giọng nói của Tôn Phẩm Đình vô cùng vui vẻ, trong điện thoại còn có cả tiếng nhạc, hơi ồn.
“Cậu ở quán bar à?” Hứa Viên hỏi.
“Ừ, cậu tới không?” Tôn Phẩm Đình hỏi.
“Mệt, không muốn đi.” Hứa Viên dựa vào vách tường, lắc đầu.
“Nghe cậu nói chuyện sao ỉu xìu vậy? Có phải cả chiều tắt máy làm chút chuyện không vừa sức không? Mệt đến bủn rủn cả người rồi?” Tôn Phẩm Đình hỏi rất không đứng đắn.
“Cút!” Hứa Viên phun vào điện thoại.
Tôn Phẩm Đình cười ha ha.
Hứa Viên vừa tức vừa cười, “Sao hôm nay tâm tình tốt vậy? Tên đầu gỗ đó đồng ý qua lại với cậu rồi hả?”
Tôn Phẩm Đình “À” một tiếng, “Không, hôm nay đụng vào tường nam rồi.”
Hứa Viên đảo mắt, “Đụng vào tường nam mà còn vui như vậy?”
“Tớ thuộc kiểu càng gặp chướng ngại lại càng gan, càng nhìn tên đó càng thuận mắt, đương nhiên là vui rồi.” Tôn Phẩm Đình nói xong, hừ mấy tiếng, tâm tình quả thực tốt đến sắp nổ tung.
“Hôm nay sau khi cậu và Tô Huyền rời đi, nhìn Lâm Thâm có vẻ không quá bình thường, không bao lâu, cũng rời đi cùng mẹ anh ta.” Tôn Phẩm Đình đoán, “Lấy tinh lực cộng kinh nghiệm yêu đương phong phú và EQ cao ngất của tớ mà đoán, nhất định anh ta hối hận rồi.”
Hứa Viên cầm di động không nói gì.
“Ê, người chị em, anh ta thực sự không tìm cậu hả?” Tôn Phẩm Đình lại hỏi.
“Không, chiều tớ đến quán cà phê, di động hết pin, vẫn tắt máy suốt.” Hứa Viên ý tại ngôn ngoại, muốn tìm cũng không tìm thấy cô được.
“Được rồi, nói với cậu một tiếng vậy thôi, cái gọi là ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ đó, Tô Huyền đủ tốt rồi, cậu phải tích phúc đi. Cậu không đến thì tớ tự chơi vậy. Cúp máy đây.” Tôn Phẩm Đình nói xong, dứt khoát kết thúc cuộc gọi.
Hứa Viên cầm di động, chậm rãi buông xuống, cô dựa vào vách tường, hồi lâu không nhúc nhích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]