Hứa Viên mở to mắt nhìn Tô Huyền.
Hôm đó buổi đấu thầu cô và Lâm Thâm đã chuẩn bị trước cả nửa tháng trời, vất vả từ giữa trưa đến tối mịt, vẫn không thành công, thì ra là bởi anh.
Cô vươn tay chỉ vào anh, nhất thời không nói được nên lời.
Tô Huyền nhìn dáng vẻ cô trợn mắt há mồm, trông vừa tức giận vừa buồn cười, anh vươn tay nắm tay cô, “Đi thôi nào, ba người kia vẫn còn chờ trong phòng đấy, một lúc nữa là đồ ăn nguội rồi.”
Hứa Viên bị anh nắm tay đi được mấy bước, bỗng dừng lại, nhìn anh nói: “Tối hôm ấy, lúc sau tôi đến nhà hàng đó, khi đến đó đã gần mười một giờ rồi, nhân viên nói anh đi lúc mười rưỡi?”
Tô Huyền kinh ngạc, “Lúc sau em đến?”
Hứa Viên gật đầu, “Vốn là tôi về trường, nhưng sau đó Tôn Phẩm Đình đến trường tìm tôi, kéo tôi đi, tôi vốn nghĩ người đó đã đi từ lâu rồi, ai biết anh còn đợi đến mười rưỡi mới đi chứ.”
Tô Huyền cười cười.
Hứa Viên buồn bực, “Này, vì sao anh đợi lâu như vậy?”
Tô Huyền nhìn cô, con ngươi khẽ chuyển, “Anh muốn gặp em, đương nhiên không tiếc tiêu tốn thời gian rồi.”
Hứa Viên lườm, “Lừa quỷ à, anh có biết tôi đâu, sao lại muốn gặp tôi? Chẳng lẽ bố tôi cho anh ấn tượng tốt vậy à? Đến mức anh dồn tâm trí cho việc xem mặt?”
Tô Huyền cười khẽ, “Em không tin?”
Hứa Viên bĩu môi, “Không tin.”
Tô Huyền thở dài, “Vậy nói thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-tao-am/2166413/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.