Chương trước
Chương sau
Tô Huyền xoay người lên tầng.

Lam Lam và Tiểu Thu nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Ngô Hi Đình.

Ngô Hi Đình nhún nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.

“Đều tại bà đấy, sao bà không đi cùng Viên Viên?” Lam Lam tiếp tục oán giận Tiểu Thu, “Nếu bà đi cùng bà ấy, cùng lắm là bọn tôi không tìm thấy hai bà thì sẽ sốt ruột, chứ sẽ không tạo cảm giác như bỏ lại Tô Huyền ở đây.”

Tiểu Thu hối hận đến ruột đều xanh đen, mặt đau khổ, “Tôi biết đâu được là bà ấy đưa Lâm Thâm về thẳng nhà chứ, nếu tôi biết, tôi chắc chắn sẽ đi cùng rồi.”

Lam Lam thấy Tô Huyền đã về đến phòng, không còn thấy bóng dáng đâu nữa, hỏi nhỏ: “Sao bây giờ?”

Tiểu Thu lắc đầu.

“Bà có số di động của Lâm Thâm không?” Lam Lam nghĩ ra chủ ý, “Viên Viên không mang di động, vậy có thể gọi cho Lâm Thâm.”

Tiểu Thu vẫn lắc đầu như trước.

“Sao bà không có số di động của anh ta?” Lam Lam nóng nảy.

“Tôi nên có số di động của anh ta à?” Tiểu Thu hỏi lại, “Chẳng phải bà cũng không có còn gì.”

Lam Lam nhất thời chán chường.

“Đi thôi, về phòng trước đã! Dù sao cũng không thể bỏ lại người ta ở trong phòng một mình chứ.” Ngô Hi Đình bước nhanh lên tầng.

Lam Lam và Tiểu Thu bà đẩy tôi đụng cũng lên tầng, vào phòng, thấy Tô Huyền đã ngồi trước bàn uống trà, dáng vẻ tùy ý lãnh đạm, nhìn không ra nét mặt không vui, hai người liếc nhìn nhau, ngồi xuống.

Lam Lam tìm lời để nói, “Người đó uống nhiều như vậy, một mình không cách nào rời đi được, có lẽ Viên Viên đi tiễn anh ta đấy.”

“Đúng đó, có lẽ một lát là tiễn xong rồi về ngay ấy mà. Chúng ta cứ đợi một lúc đi.” Tiểu Thu nghiêng đầu.

Tô Huyền mỉm cười gật đầu, không có ý kiến gì.

“Thức ăn đã gọi xong rồi à?” Tiểu Thu hỏi.

Ngô Hi Đình nhìn Tô Huyền một cái, “Gọi xong rồi, Tô thiếu không cho gọi quá nhiều, nói ăn không hết thì lãng phí, với lại buổi tối cũng không thể ăn quá nhiều.”

“Tiết kiệm tiền thay anh đấy.” Tiểu Thu le lưỡi.

Ngô Hi Đình cười ha hả, “Đúng, hôm nay anh định tiêu pha tốn kém một trận, không ngờ rằng tiết kiệm được kha khá so với dự tính.”

Hai người anh một câu em một câu, điều tiết không khí trong phòng.

Một lát sau, có nhân viên bưng đồ ăn vào, mang lên từng món một, sau nửa tiếng, đồ ăn lần lượt đầy đủ.

Hứa Viên vẫn chưa về.

Tiểu Thu oán giận Ngô Hi Đình, “Nhà hàng anh chọn này vừa nhìn đã thấy không quá có tiếng rồi, không có người xếp hàng ăn cơm, mang đồ ăn lên cũng quá nhanh nữa.”

Khóe miệng Ngô Hi Đình giật giật, cậu ta có nỗi khổ trong lòng mà không biết nói với ai, “Anh thấy thức ăn ở nhà hàng này về màu sắc hay hương vị đều ổn mà, có thể… ừm, nhiều đầu bếp đấy.”

Tiểu Thu không lên tiếng.

Lam Lam nhìn ra cửa mấy lần, Hứa Viên vẫn chưa xuất hiện, cô nàng nghiêng đầu, “Sao bây giờ?”

“Mọi người ăn trước thôi!” Tô Huyền cười nói.

Tiểu Thu lập tức lắc đầu, “Đợi chút nữa đã.”

“Đợi nữa thì đồ ăn sẽ nguội.” Tô Huyền mỉm cười, “Cô ấy không nói tiếng nào rời đi giải quyết chuyện, không có đạo lý nào là bắt mọi người phải đói bụng đợi một mình cô ấy.”

Tiểu Thu và Lam Lam liếc nhìn nhau, trong mắt đều nhìn thấy được tin tức thôi toi rồi.

Ngô Hi Đình giơ tay lên, “Ai đồng ý đợi thì giơ tay, tôi đồng ý.”

Lam Lam và Tiểu Thu cũng lập tức giơ tay.

Tô Huyền nhìn ba người họ thì cười khẽ, “Dù anh không giơ tay thì cũng không có tác dụng nhỉ?”

Lam Lam buông tay, lập tức nói: “Viên Viên chưa bao giờ vô duyên vô cớ thất hẹn cả, nếu bà ấy thực sự đi tiễn Lâm Thâm, không về nói trước cho chúng ta được, vậy chứng minh đó là chuyện gấp phải tùy cơ ứng biến, bà ấy sẽ về nhanh thôi.”

“Đúng đó, chỉ cần là chuyện bà ấy đã đồng ý rồi, bà ấy nhất định sẽ làm, sẽ không vô duyên vô cớ rời đi không nói một lời đâu.” Tiểu Thu cũng nói.

Tô Huyền nhướng mày, bưng nước lên uống một ngụm, chậm rãi cười, “Nói vậy thì cô ấy chỉ không giữ lời thất hẹn với một mình anh.”

Lam Lam và Tiểu Thu sửng sốt.

“Cũng không phải lần đầu cô ấy cho anh leo cây, thì ra anh là trường hợp ngoại lệ.” Tô Huyền buông cốc nước, cười nói: “Vậy cứ đợi đi!”

Lam Lam và Tiểu Thu nhìn nhau, trong lòng cũng không chắc về Hứa Viên được, tuy nhìn Hứa Viên thông minh, bình tĩnh, nhưng một khi gặp phải Lâm Thâm, suy nghĩ của cô sẽ bị úng nước.

Bốn người lại đợi một lát, di động của Tô Huyền vang lên.

Tô Huyền lấy di động, nhìn thoáng qua, nhận máy.

“Tô Huyền, tôi là Hứa Viên.” Giọng nói của Hứa Viên truyền đến từ điện thoại.

Một tay Tô Huyền đặt trên bàn khẽ gõ gõ, một tay nâng di động lên, anh hỏi: “Em dùng di động của ai để gọi?”

Bên kia điện thoại im lặng một chút, “Di động của Lâm Thâm.”

Tô Huyền cúi đầu, chậm rãi bưng cốc nước lên uống một ngụm, hỏi: “Em đang ở đâu?”

“Tôi ở phòng 205.”

Con ngươi của Tô Huyền khẽ động, “Không phải 215?”

“Không phải, Lâm Thâm nói nhầm, là 205.” Hứa Viên nói: “Anh qua đây một chuyến đi.”

Tô Huyền nhướng mày, “Em xác định bảo anh qua đó?”

“Không xác định đã không gọi cho anh.” Hứa Viên dừng một chút rồi nói.

“Ừ!” Tô Huyền ngắt máy, buông cốc nước, đứng lên, nhìn lướt qua ba người đang dựng thẳng lỗ tai lên, “Cô ấy ở phòng 205, anh qua đó một chuyến.”

Lam Lam suýt thì reo hò, “Em đã nói mà, Viên Viên đáng tin cậy lắm, anh mau đi đi! Mau đi đi!”

Tiểu Thu lập tức gật đầu, cũng giục anh mau đi.

Tô Huyền ra khỏi phòng, Lam Lam và Tiểu Thu mới cùng thở phào một hơi.

Tiểu Thu vỗ vỗ ngực, “Khí thế thật sự quá mạnh, anh ấy cười, tôi liền cảm thấy sởn tóc gáy, đúng là quá áp lực mà.”

Lam Lam cũng hùa theo, “Cảm giác khí chất quá kinh người, lòng thì run sợ, chỉ sợ con nha đầu Viên Viên thực sự vứt hội mình lại.”

“Hai người có cần đến nỗi như thế không?” Ngô Hi Đình buồn cười, “Thoạt nhìn Tô Huyền chẳng lạnh lùng dọa người tẹo nào cả.”

“Đến nỗi đấy!” Hai cô nàng cùng mở miệng: “Tuy anh ấy cười vừa đẹp trai vừa ôn hòa, mê hoặc chết người, nhưng vậy mới sợ. Còn nữa, anh/cậu không biết Viên Viên thích…” Nói đến đây, hai người lại cùng dừng lại, cùng sửa miệng, “Haizz, không muốn nói đến anh ta.”

Ngô Hi Đình chớp chớp mắt, “Thì ra tin đồn là thật à!”

“Tin đồn gì?” Hai cô nàng lập tức hỏi.

“Chính là chuyện Hứa Viên theo đuổi Lâm Thâm đấy.” Ngô Hi Đình nói.

Hai cô nàng “xí” một tiếng, bĩu môi, “Chưa thổ lộ thì theo đuổi cái gì mà theo đuổi?”

Ngô Hi Đình nhất thời mang dáng vẻ hóng chuyện, “Tôi vẫn không biết là chuyện gì, hai người mau nói chuyện của Hứa Viên và Lâm Thâm đi.”

Tiểu Thu lắc đầu, cô nàng không dám bán đứng Hứa Viên nữa đâu, sợ ngày nào đó đối tượng mà anh bạn trai này nghe tám chuyện là mình lắm.

Lam Lam cũng lắc đầu, cô nàng là người ủng hộ Tô Huyền đến cùng, không muốn nhắc đến Lâm Thâm.

Ngô Hi Đình đợi hồi lâu không được đáp lại, chỉ có thể từ bỏ.

“Viên Viên dùng di động của Lâm Thâm gọi cho Tô Huyền, cảm giác này sao quái dị vậy?” Một lúc sau, Lam Lam nói.

Tiểu Thu cũng đồng ý, “Hơi quái dị thật, nhưng mà Viên Viên có thể gọi điện cho Tô Huyền, chứng minh hôm nay cũng coi như sử dụng não tốt, không bị Lâm Thâm cướp mất hồn.”

Lam Lam ngầm đồng tình.

Tô Huyền ra khỏi phòng, chuyển qua góc hàng lang, ở bên kia hành lang thấy được phòng 205.

Cửa phòng đóng, anh nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong truyền đến tiếng của một người, không phải là Hứa Viên, “Mời vào.”

Tô Huyền vươn tay đẩy cửa phòng, thấy bên trong người ngồi đầy bàn, có nam có nữ, có già có trẻ. Hứa Viên đang ngồi bị một người phụ nữ trung niên kéo tay, người phụ nữ này hơi gầy, nhưng khí sắc rất tốt, trang điểm ăn mặc vô cùng thanh lịch, khí chất cũng rất được. Bên kia của bà ấy là Lâm Thâm.

Lâm Thâm một tay chống đầu, một tay đặt trên bàn, trong tay cầm một lọ thuốc, đang cúi đầu nhìn thuốc, không nhìn ra dáng vẻ say, thân mình ngồi trước bàn rất vững vàng.

Tô Huyền quét mắt một vòng, ánh mắt đậu ở trên người Hứa Viên.

Hứa Viên đứng lên, cười nói với người phụ nữ trung niên: “Cô ạ, cháu đã nói với cô là cháu đến cùng bạn trai rồi nhưng cô vẫn không tin. Giờ cô thấy anh ấy rồi, có thể để cháu đi rồi chứ ạ?”

Người phụ nữ trung niên sửng sốt, nhìn về phía Tô Huyền, thấy ánh mắt của mọi người trong phòng đều dừng trên người cậu ta, cậu ta không thấy khó chịu, đứng mỉm cười, tuy mặc bộ quần áo thường ngày thoải mái, nhưng cũng có cảm giác vô cùng tao nhã, bà chậm rãi đứng lên, cười hỏi: “Cậu đây chính là cậu Tô?”

“Chào cô, cháu là Tô Huyền.” Tô Huyền mỉm cười gật đầu.

“Chào cháu, cô là mẹ của Lâm Thâm, hôm nay là sinh nhật Lâm Thâm, người thân bạn bè tới đây tổ chức tiệc chúc mừng nó, vừa khéo gặp được Viên Viên, cô còn tưởng…” Bà cười, dừng lời lại, “Thì ra là tới cùng cậu Tô đây, hóa ra là cô hiểu lầm.”

Tô Huyền cười ôn hòa, “Hóa ra hôm nay là sinh nhật Lâm tổng.” Dứt lời, anh vẫy vẫy Hứa Viên, “Anh còn thắc mắc sao lâu thế mà em không về phòng, mọi người đang chờ em đấy, đồ ăn nguội cả rồi. Lại đây!”

Hứa Viên gật đầu, cười nói với mẹ Lâm Thâm: “Cô ạ, cháu quấy rầy mọi người rồi.”

“Đâu có chứ? Phải cảm ơn cháu đưa thuốc đau dạ dày tới cho Lâm Thâm, còn bảo nhân viên mang nước ép dưa hấu giải rượu tới đấy.” Mẹ Lâm Thâm buông tay ra, “Nếu cháu đã tới cùng bạn, cô không giữ cháu lại nữa, hôm nào đến nhà cô chơi nhé.”

“Dạ vâng!” Hứa Viên cười đi đến bên cạnh Tô Huyền.

Tô Huyền cầm tay cô rất tự nhiên, mỉm cười nhìn mọi người, “Bữa cơm này cháu mời, cô cứ từ từ dùng bữa ạ, chúng cháu qua bên kia.”

“Vậy sao được?” Mẹ Lâm Thâm lập tức lắc đầu.

“Viên Viên và Lâm tổng là bạn học, cháu là bạn trai cô ấy, hôm nay là sinh nhật Lâm tổng, nếu mọi người đã vừa khéo chạm mặt, dù sao cũng không thể không tỏ ý gì được, huống chi còn là lần đầu gặp mặt cô nữa, cô đừng khách khí.” Tô Huyền cười cười.

Mẹ Lâm Thâm nhìn về phía Lâm Thâm.

Lâm Thâm nhìn thuốc như trước, dường như đang tiến vào thế giới riêng của mình, vẫn không nhúc nhích, không nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên này, lại càng không biết là Tô Huyền đến đây.

Mẹ Lâm Thâm chỉ có thể cười nói: “Vậy cảm ơn cháu.”

Tô Huyền mỉm cười xoay người, dẫn Hứa Viên ra khỏi phòng.

Sau khi cửa phòng đóng lại, bên trong đột nhiên im lặng, không ai nói chuyện.

Một lát sau, mẹ Lâm Thâm nói: “Không ngờ rằng trên báo nói là thật, tôi vốn cảm thấy tin tức giải trí hơn phân nửa là giả, không thể tin được.”

“Không có lửa thì không có khói mà.” Một người tiếp lời.

Mẹ Lâm Thâm thở dài, nói với Lâm Thâm: “Hứa Viên là cô gái tốt, lần trước mẹ gặp con bé, rõ ràng con bé có ý với con, sao lại…”

“Ôi dào, chị, bây giờ mấy cô gái trẻ ấy, đương nhiên là hướng đến những chỗ cao rồi. So với Tô Huyền của Tập đoàn Vân Thiên, Tiểu Thâm nhà mình vẫn còn kém nhiều.” Một người cắt ngang lời bà.

Mẹ Lâm Thâm nhìn thuốc đau dạ dày và nước dưa hấu trên bàn, “Tiểu Thâm không thể uống được quá nhiều rượu, mỗi lần uống quá chén thì đều đau dạ dày, hôm nay uống nhiều như vậy, đau dạ dày nhưng lại không mang thuốc, cô bé này lại ra ngoài tìm hiệu thuốc mua cho nó. Có lòng như vậy…”

“Chắc không phải có lòng đâu? Không phải nó nói nhân viên nào thấy ông chủ mình đau dạ dày thì đều nên làm như vậy sao?” Một người tiếp lời.

“Có cô ngây thơ nên mới tin đấy.” Mẹ Lâm Thâm liếc mắt nhìn người nọ, nghiêng đầu nhìn Lâm Thâm, “Sao rồi? Uống thuốc có dễ chịu hơn chút nào không?”

Lâm Thâm vẫn không nhúc nhích.

Mẹ Lâm Thâm hơi lo lắng, “Vẫn còn khó chịu à?”

“Tiểu Thâm, thế nào rồi? Cháu nói gì đi chứ! Nếu sớm biết hôm nay cháu uống ác như vậy, dù nói gì cậu cũng không tìm cháu uống rượu đâu.” Một người hơi hối hận.

“Đều tại chai rượu này của ông đấy.” Một người oán giận người nọ, “Biết rõ Tiểu Thâm uống rượu thì sẽ bị đau dạ dày, ông còn muốn uống rượu nữa.”

“Không phải tôi nghe nói hôm nay Tiểu Thâm nắm được một dự án nên vui hay sao.”

“Hừ, dù sao cũng tại ông.”

“Rồi, tại tôi.”

“Uống mấy ngụm nước dưa hấu đi, thuốc đau dạ dày cũng không thấy rõ hiệu quả nhanh vậy đâu, dù sao con cũng vừa mới uống thôi. Giải rượu rồi thì sẽ không khó chịu nữa.” Mẹ Lâm Thâm thương con, “Mẹ bảo con bao lần rồi, bảo con đừng quá liều mạng, cơ thể mệt đến hỏng, mất nhiều hơn được, sao con chẳng nghe lời gì cả? Chấn hưng Lâm Thị cũng đâu phải chuyện một sớm một chiều.”

Lâm Thâm bỗng lấy nước dưa hấu qua, bưng lên, một hơi uống hết cả cốc, sau đó đứng lên, “Con không sao, không thoải mái một lúc thôi, đã ăn uống no cả rồi chứ? Về thôi.”

“No rồi!” Mọi người thấy anh đứng dậy, cùng gật đầu.

“Con thực sự không sao chứ?” Mẹ Lâm Thâm lo lắng nhìn anh.

Lâm Thâm lắc đầu, bước ra khỏi phòng trước tiên.

Bên ngoài đã không còn thấy bóng dáng Tô Huyền và Hứa Viên nữa.

Sau khi kéo Hứa Viên ra khỏi phòng 205, quẹo qua góc hành lang, Tô Huyền nghiêng đầu nhìn cô cười, “Em gọi điện cho anh gọi anh đến cứu em, thật sự rất bất ngờ. Anh còn tưởng em…”

“Tưởng gì?” Ngữ khí của Hứa Viên bình bình.

“Tưởng rằng hôm nay em lại cho anh leo cây, vứt anh lại.” Tô Huyền nói.

Hứa Viên vừa định cười nhạo anh, bỗng mẫn cảm nắm được từ quan trọng, “Lại?”

Tô Huyền dừng bước, nhìn Hứa Viên, nghiêm túc nói: “Không phải đến giờ em vẫn chưa biết lần xem mặt lúc trước, anh chờ em ba tiếng rưỡi, cuối cùng em cho anh leo cây đấy chứ?”

Hứa Viên lập tức mở to mắt, nhìn anh với vẻ không dám tin.

Tô Huyền thấy vẻ mặt của cô, không nhịn được mà buồn cười, “Sao? Kinh ngạc vậy à? Chẳng lẽ việc anh và em đi xem mặt, có chỗ nào khiến em không thể tin được hả?”

Đương nhiên có!

Hứa Viên trợn mắt nhìn anh.

Người xem mặt với cô vậy mà lại là Tô Huyền?

Vậy mà lại là Tô Huyền?

Sao có thể là Tô Huyền?

Từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ tới, người bị cô cho leo cây là Tô Huyền!

Mất một lúc lâu cô mới lấy lại tinh thần được, không dám tin như cũ, “Người xem mặt… với tôi… sao lại là anh?”

Tô Huyền cười khẽ, “Vì sao không thể là anh?”

Hứa Viên nghiêng đầu, “Mẹ tôi quen anh à?”

Tô Huyền lắc đầu, “Ở nước ngoài anh qua lại mấy lần với chú, cô thì chưa gặp bao giờ.”

“Bố tôi?” Hứa Viên nhìn anh.

Tô Huyền gật đầu.

Hứa Viên thấy lạ, “Bố tôi đã gặp anh, mẹ tôi thì chưa gặp, ngay cả mặt anh bà cũng chưa từng thấy bao giờ, nhưng lại bảo tôi đi xem mặt với anh? Còn gọi hơn mười cuộc điện thoại dặn dò tôi? Bảo tôi không được thất hẹn, vì sao?”

Tô Huyền nhìn cô.

Hứa Viên buồn bực, “Chẳng lẽ vì bố tôi thích anh? Mẹ tôi yêu ai yêu cả đường đi?”

Tô Huyền cười lắc đầu, “Anh cũng không biết vì sao, chắc là chú có ấn tượng không tồi với anh, cảm thấy anh có thể phó thác cả đời được, chú nói với cô, cho nên mới…”

Hứa Viên trợn trắng mắt, “Nếu là vì vậy, thế thì nhất định là bố mẹ tôi mờ mắt rồi.”

Anh là người có thể phó thác cả đời chỗ nào chứ?

Tô Huyền buồn cười, “Hình như em vẫn rất có thành kiến với anh giống như trước?”

Hứa Viên hừ một tiếng.

Tô Huyền nhìn cô, chuyển lời, “Vẫn muốn hỏi em, cô gọi hơn mười cuộc điện thoại dặn dò em, rõ ràng em đã đồng ý rồi, cuối cùng vì sao lại thất hẹn cho anh leo cây?”

Hứa Viên nhìn anh, đèn hành lang sáng trưng, ánh mắt anh rất nghiêm túc, như có ma lực, cô nghiêng mặt qua một bên, “Đâu ra nhiều vì sao như vậy?”

Tô Huyền cười nhẹ, “Không dễ nói? Không dám nói? Hay là không thể nói?”

“Có gì mà không dám nói không thể nói?” Hứa Viên lập tức quay sang, nói rất có khí thế: “Là bởi hôm đó công ty có một dự án đấu thầu, vốn thời gian dự tính không có vấn đề gì, nhưng nửa chừng bởi vì Công ty Lam Hải tham gia, dự án vốn nắm chắc lại có bất trắc, muộn mất hai tiếng. Tôi nghĩ ai còn ngốc mà đợi hai ba tiếng đồng hồ chứ? Đương nhiên không cần đi nữa rồi. Dù sao tôi cũng không muốn đi.”

“Hóa ra là vậy!” Tô Huyền gật đầu, vươn tay xoa xoa mặt cô, bật cười, “Hóa ra là anh tự làm tự chịu!”

“Có ý gì?” Hứa Viên nhìn anh.

Tô Huyền thở dài, “Hôm đó, Công ty Lam Hải tham gia vào vụ đấu thầu dự án đó là do anh mớm lời, để dẫn dụ Ức Dương.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.