Tô Huyền xoay người lên tầng.
Lam Lam và Tiểu Thu nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Ngô Hi Đình.
Ngô Hi Đình nhún nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
“Đều tại bà đấy, sao bà không đi cùng Viên Viên?” Lam Lam tiếp tục oán giận Tiểu Thu, “Nếu bà đi cùng bà ấy, cùng lắm là bọn tôi không tìm thấy hai bà thì sẽ sốt ruột, chứ sẽ không tạo cảm giác như bỏ lại Tô Huyền ở đây.”
Tiểu Thu hối hận đến ruột đều xanh đen, mặt đau khổ, “Tôi biết đâu được là bà ấy đưa Lâm Thâm về thẳng nhà chứ, nếu tôi biết, tôi chắc chắn sẽ đi cùng rồi.”
Lam Lam thấy Tô Huyền đã về đến phòng, không còn thấy bóng dáng đâu nữa, hỏi nhỏ: “Sao bây giờ?”
Tiểu Thu lắc đầu.
“Bà có số di động của Lâm Thâm không?” Lam Lam nghĩ ra chủ ý, “Viên Viên không mang di động, vậy có thể gọi cho Lâm Thâm.”
Tiểu Thu vẫn lắc đầu như trước.
“Sao bà không có số di động của anh ta?” Lam Lam nóng nảy.
“Tôi nên có số di động của anh ta à?” Tiểu Thu hỏi lại, “Chẳng phải bà cũng không có còn gì.”
Lam Lam nhất thời chán chường.
“Đi thôi, về phòng trước đã! Dù sao cũng không thể bỏ lại người ta ở trong phòng một mình chứ.” Ngô Hi Đình bước nhanh lên tầng.
Lam Lam và Tiểu Thu bà đẩy tôi đụng cũng lên tầng, vào phòng, thấy Tô Huyền đã ngồi trước bàn uống trà, dáng vẻ tùy ý lãnh đạm, nhìn không ra nét mặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-tao-am/2166411/quyen-1-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.