Sau hơn mười tháng học hành vất vả, cuối cùng, ngày này cũng đến, cái ngày mà Hiền đã chờ đợi bấy lâu. Nghe cô giáo thông báo chương trình học kết thúc, cả bọn không kìm nổi xúc động mà nháo nhào lên, vui mừng không ngớt. Hiền quay lại nhìn Thái với ánh mắt tràn đầy hi vọng. Vậy là quãng thời gian yên bình của cô đã quay trở lại. Không còn bị tên Thái đáng ghét kia làm phiền, không còn phải thức khuya làm bài tập, cả ngày chỉ ngủ, ăn và ngủ. Trên đời này còn gì sung sướng hơn thế. 
Thái nhìn đôi mắt long lanh đang mơ tưởng đến những bến đỗ bình yên của Hiền mà bất giác thở dài. Cậu nhè nhẹ lắc đầu, tay để lên trán tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ. 
Nhìn thấy Thái như vậy, Hiền cảm thấy thương xót cho cậu bạn. Chắc là cậu ta đang buồn lắm đây, chăm học như vậy mà, sao lại không thất vọng được. Kì nghỉ hè có lẽ là nỗi ác mộng với Thái. Hiền với vẻ mặt đồng cảm không chút giả trân vỗ vai an ủi. 
"Không sao, không sao, tớ hiểu mà." 
"Hiểu gì?" 
"Hiểu nỗi khổ của cậu. Hazz, đừng buồn." 
Thái nghe vậy thì vui như bắt được vàng. Cậu không ngờ được Hiền hiểu mình đến thế. 
"Ủa, sao cậu biết tôi đang buồn hay vậy, cậu là con giun trong bụng tôi đấy à?" 
Hiền nhăn mặt. 
"Giun gì mà giun, ghê chết đi được, người ta gọi là thần giao cách cảm, tâm linh tương thông ông nội ạ." 
"Ừ ừ, thế nào cũng được. Cậu nghĩ tôi buồn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-ruc-ro-nhung-lo-lac-mat-anh/2907482/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.