Sắc mặt Nguyễn Hoa tái nhợt. Đúng vậy, nhà cô ta phá sản rồi, bố của cô ta còn gán nợ cô ta cho một ông già bằng tuổi ông ấy, có khi còn muốn lớn hơn...
"Huhu... Các người đừng lại đây, đừng có ép tôi..."
Nguyễn Hoa khóc nấc lên, ánh mắt nhìn thấy Đoàn Trường Sinh đang đứng ở bên kia.
Khi nhìn thấy anh, trong mắt cô ta dấy lên một ngọn lửa, cô ta liều mạng chạy tới chỗ của anh.
"Trường Sinh... Cứu mình với..."
Đoàn Trường Sinh nhìn Nguyễn Hoa đang khóc lóc, bộ dáng đáng thương cầu cứu mình. Anh muốn đẩy người ra nhưng nhóm người kia đã tới, nhìn thấy Nguyễn Hoa đang ôm lấy Đoàn Trường Sinh, sắc mặt bọn họ đều vô cùng không tốt.
"Mày là thằng nào? Có biết đây là người của ông Khiêm hay không, mau đưa cô ta cho bọn tao."
Nguyễn Hoa cả người run lên từng hồi, lắc đầu liên tục.
"Đừng mà... Cứu mình với, xin cậu đó..."
Mấy tên bên kia như mất kiên nhẫn mà quát lớn.
"Đừng có lằng nhằng nữa, bố mày đã bán mày cho ông chủ rồi, bây giờ mày đã là người của ông chủ, mau theo bọn tao trở về."
"Không..."
Nguyễn Hoa hét lên một tiếng, nước mắt giàn giụa, dáng vẻ yếu đuối thảm thương.
Đoàn Trường Sinh nhìn đám người, lại nhìn đến Nguyễn Hoa, dù sao cũng là bạn học cùng lớp, thôi thì cứu cậu ta một phen vậy.
Anh lạnh lùng nhìn mấy kẻ kia, lạnh giọng.
"Người không thể giao cho các người được. Oan có đầu, nợ có chủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa/2595303/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.