Đào Anh cười cười, rất hài lòng với kiểu tức nhưng không làm gì được của Nguyễn Hoa, trong lòng vui vẻ không thôi.
"Cũng không có gì là khó khăn cả, tôi chỉ muốn bạn giúp tôi..."
Câu cuối, Đào Anh ghé sát tai nói nhỏ vào tai Nguyễn Hoa, âm lượng chỉ đủ hai người nghe mà thôi.
Nguyễn Hoa nghe cô ta nói xong thì hai mắt trọn tròn lên, lắp bắp nhìn Đào Anh.
"Cậu..."
"Suỵt..."
Đào Anh dùng ngón trỏ của mình đặt lên môi Nguyễn Hoa. Khoé môi cong lên, ánh mắt ý cười tràn ra.
"Đừng như thế mà... Cậu nên suy xét cho kỹ vào nhé. Tôi chờ tin tốt của cậu."
Nói xong Đào Anh mới nhẹ nhàng xoay người rửa tay, sau đó rời đi.
Nguyễn Hoa nhìn ra bên ngoài, hai mắt như mất hồn, mãi một lúc lâu sau mới có thể hồi thần, cô ta hít vào một hơi thật sâu rồi mới rời đi.
Nguyễn Hoa ra khỏi cổng trường học, khi nhìn thấy Đoàn Trường Sinh đang chờ mình thì tâm tình bỗng chốc trở lên vô cùng vui vẻ.
"Trường Sinh..."
"Ừ..."
Đoàn Trường Sinh cả người toát lên sự tuấn mỹ, lười biếng, khiến biết bao trái tim thiếu nữ xao xuyến.
Nguyễn Hoa hai má ửng hồng, dịu dàng, hỏi.
"Cậu chờ mình có lâu không?"
"Lâu..."
Đoàn Trường Sinh vô cùng thẳng thắn, anh là một người có nguyên tắc, luôn luôn đúng giờ, nhưng hôm nay là ngoại lệ, anh đã chờ một người không quan trọng đến độ mất kiên nhẫn, cho dù chỉ là đôi ba phút đồng hồ anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa/2595302/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.