Ngay ngày hôm sau, mấy người Minh Hiểu Khê được điều hẳn tới khoa cấp cứu, bởi vì Đỗ Nguyên Khang đã chính thức nhậm chức trưởng khoa tại khoa này.
“Tránh đường, tránh đường… Bệnh nhân bị tai nạn rất nguy kịch…”
Một cáng cứu thương được đẩy vào trong sự hốt hoảng, tất cả mọi người đều tránh sang một bên.
Minh Hiểu Khê ở gần đó, cô là người chạy đến đầu tiên.
“Bệnh nhân bị làm sao vậy?”
Nhân viên cứu thương, lập tức trả lời.
“Nạn nhân 10 tuổi, vừa tan học ra khỏi cổng trường thì bị xe máy đâm phải…”
“Tai nạn giao thông?”
“Đúng vậy?”
“Triệu chứng lâm sàng các anh kiểm tra được, đã làm những sơ cứu gì? Như thế nào?”
Nhân viên cứu thương lưu loát, rõ ràng nói với Minh Hiểu Khê tất cả biểu hiện của bệnh nhân, cô nghiêm túc lắng nghe và ghi chép lại.
“Lục Trình, mau liên hệ bác sĩ trực…”
Cô nói xong liền cùng hai y tá khác kiểm tra mạch đập, huyết áp, đo dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân…
Lục Trình ở bên kia cũng đang gọi điện, sắc mặt mỗi lúc một xám ngắt lại.
“Bác sĩ Khang đang phẫu thuật cho bệnh nhân, bên kia các bác sĩ khác đều đang bận cả rồi!”
Đào Mộng Điệp lúc này cũng chạy đến.
“Bệnh nhân thế nào!”
Minh Hiểu Khê sơ lược nói cho cô ta tình hình của bệnh nhân, Đào Mộng Điệp cẩn thận kiểm tra một chút, sắc mặt nghiêm túc.
“Bệnh nhân bị đa chấn thương, nhanh gọi bác sĩ đến đi.”
“Đã gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa/2595059/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.