Minh Đình Huy nhắm mắt, ngồi phịch xuống sàn nhà.
“Vậy mày làm đi, cho dù bằng giá nào cũng phải cứu lấy chị của mày…”
Đặng Tuyết Trinh lúc này cả người đờ đẫn, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay của mình, miệng liên tục lẩm bẩm.
“Tôi đã làm gì thế? Đã làm gì? Làm gì? Làm gì???”
Minh Hiểu Khê thở dài lắc đầu đi thay đồ và sát khuẩn.
Khi cô vừa mặc xong đồ, sát khuẩn, đeo găng tay thì Minh Thu Hiền chuyển nặng. Các chỉ số sinh tồn dần chuyển xấu hơn.
Cô nặng nề nói với y tá.
“Mau truyền máu…”
Minh Hiểu Khê hít vào một hơi bắt đầu cầm dao phẫu thuật.
“Lục Trình…”
“Hả???”
Lục Trình bất ngờ bị gọi, ngơ ngác trả lời. Minh Hiểu Khê cuống chân tay, máu của Minh Thu Hiền có dấu hiệu chảy nhiều hơn.
“Anh mau đến đây giúp em, nhanh lên…”
“Nhưng anh…Anh…”
“Anh cái gì, đưa tay đến đây…”
Lục Trình run rẩy, lắp bắp…
“Không, không được đâu… Không được đâu mà…”
Minh Hiểu Khê lúc này đã gấp lắm rồi, quát lên.
“Nhanh lên, không được cũng phải được, anh có muốn làm bác sĩ không, có muốn cứu người hay không?
Nếu không thể vượt qua chính bản thân mình, chạm vào bệnh nhân thì anh làm bác sĩ gì hả? Học y làm cái gì…
Lại đây, nhanh lên…”
Lục Trình nhìn dòng máu đỏ ở trong người Minh Thu Hiền, cả đầu quay cuồng, trong mắt toàn một màu đỏ bao phủ không thể nhìn thấy bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa/2595038/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.