Sáng hôm sau, Di Giai tranh thủ thức sớm để tránh không gặp Lâm Phong.
Ăn sáng xong, cô liền nói tạm biệt ba mẹ rồi nhanh chóng xách xe ra cổng.
Xui khiến thế nào, vừa ra cổng đã lập tức gặp Lâm Phong, còn có mẹ của anh.
Tình huống này, Di Giai có muốn quay đầu bỏ chạy cũng không được, đành nặn ra nụ cười chào hỏi mẹ Lâm cho phải phép.
Thấy đã đủ lễ phép ngoan ngoãn rồi, Di Giai định thoát thân, ai ngờ lại bị mẹ Lâm gọi lạị.
“A khoan đã Tiểu Giai, hai đứa đi học cùng nhau đi!”
“Con… con định tranh thủ đi sớm để làm trực nhật ạ!”
Di Giai vừa nói vừa liếc sang Lâm Phong, chỉ mong anh hiểu ý cô là không muốn đi cùng anh.
Ai ngờ anh lại dửng dưng bóc phốt cô: “Hôm nay không phải tổ một trực nhật sao? Cậu đâu phải tổ một, gấp làm gì?”
Di Giai nghẹn một họng, ấp úng nói do mình quên mất.
Cuối cùng, cô cũng phải đi học cùng Lâm Phong.
Không thể hiểu nổi, tại sao anh cứ muốn dây dưa với cô để làm gì?
Chuyện tối qua mất mặt muốn chết, giờ cô chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui, có tâm tình nào đối diện với anh?
Đang lung tung nghĩ ngợi thì anh đã đạp xe đến cạnh cô, hỏi: “Đại tiểu thư không đi xe hơi à?”
“Vậy cho hỏi tại sao Lâm đại thiếu gia cũng chạy xe đạp vậy?” Cô không trả lời mà hỏi lại anh.
“Không thích gò bó, rèn luyện thể lực!” Anh đáp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa-vua-luc-yeu-anh/2916437/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.