Bị Lâm Phong chê bai tác phẩm mình đặt hết tâm huyết để làm, Di Giai quyết định không thèm để ý đến anh nữa, cứ thế để bức tượng cậu con trai cau có kia lên bàn.
Thế nhưng, chỉ được mấy giây, cô lại phải bật cười, bởi vì người ngồi đằng kia và bức tượng này quá thể giống nhau, đều có chung gương mặt khó ở, như thế ai nợ tiền gì bọn họ vậy.
Anh nghe tiếng cười khúc khích, quay đầu lại nhìn, cô lập tức nghiêm túc, lơ anh đi, chỉ tập trung bấm điện thoại.
Đến hơn năm giờ, cô bắt đầu sốt ruột, lấy điện thoại ra gọi cho ba mẹ mình.
“Rốt cuộc khi nào ba mẹ cậu mới về?”
“Tôi vừa gọi điện nhưng không ai bắt máy! Cũng không biết khi nào nữa…” Di Giai ủ rũ nói.
Cô còn định hỏi lại, khi nào ba mẹ anh về thì điện thoại anh reo lên.
Không biết bên kia nói gì, mà anh chỉ vâng vâng dạ dạ mấy tiếng, rất nhanh đã tắt máy.
“Ba mẹ cậu nói sao?” Tới lượt cô sốt sắng.
“Tối nay có lẽ họ không về kịp. Sáng mai sẽ tranh thủ về sớm rồi đưa thằng nhóc Lâm Vĩnh đến trường luôn!”
Di Giai “ờ” một tiếng.
Sau đó, lại đứng phắt dậy, bảo Lâm Phong ngồi chờ một lát, cô đi nấu chút gì đó ăn tối.
Cô nhanh chóng vào bếp, lục tủ lạnh xem có thể nấu gì.
Cũng may, còn khá nhiều nguyên liệu.
Cô quyết định nấu món mì Ý sốt bò bằm.
Thấy cô bận rộn trong bếp, tay chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa-vua-luc-yeu-anh/2916429/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.