Lâm Phong trò chuyện cùng Di Giai một lúc thì lại tiếp tục công việc. Cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem anh làm, có nhìn bao nhiêu cũng không chán.
“Anh có liên lạc với cô chú Lâm không?” Cô đột nhiên hỏi.
Lâm Phong hơi khựng lại: “Không có.” Từ lần trước báo với ba mẹ Lâm anh vẫn ổn, tới nay cũng đã gần hai tháng anh không liên lạc về nữa. Không phải anh không nhớ nhà, không thương ba mẹ, chỉ là anh sợ khi nghe giọng nói nghẹn ngào của mẹ, anh lại không đành lòng.
Thời gian này, anh nói chuyện nhiều nhất là với bà nội, bà liên tục gọi điện hỏi han anh. Bà còn nói bác hai anh cũng rất nhớ anh, nhưng lại không dám gọi cho anh vì cảm giác có lỗi. Anh chỉ cười, nói rằng đã không còn trách cứ bác hai nữa rồi. Ngược lại là còn nên cảm ơn ông, vì nhờ có việc lần đó ông tự ý đổi hồ sơ của anh mới khiến anh tức nước vỡ bờ, mạnh dạn đòi lại sự tự do của mình.
Di Giai cũng hiểu Lâm Phong có nỗi khổ riêng, nhưng cô thấy dù sao đi nữa anh cũng nên thường xuyên trò chuyện cùng ba mẹ Lâm để họ đỡ nhớ anh. Mẹ Lâm thường hay gọi cho cô hỏi han về anh, lần nào bà cũng buồn bã khóc lóc. Cô cảm thấy rất thương cho bà.
“Anh đã dọn ra ngoài sống, không được thường xuyên gặp mặt, họ đã rất buồn rồi. Nếu anh không thường gọi về hỏi thăm, họ sẽ tủi thân lắm. Hơn nữa, mọi việc coi như đã qua rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa-vua-luc-yeu-anh/2916317/chuong-67.html