Di Giai vùa đưa hợp đồng cho Lâm Phong xem, vừa kể lại một lượt chuyện cô và mẹ Lâm đã giao kết với nhau, rằng bà cho cô mượn tiền, lãi suất nhà nước, chậm nhất ba năm phải trả hết toàn bộ gốc lẫn lãi.
Di Giai sợ Lâm Phong giận nên giải thích thật kỹ: “Đằng nào nếu không xoay được tiền, chúng ta có khả năng sẽ vay ngân hàng. Chi bằng vay của chỗ mẹ anh đi, đỡ phải mang nhiều áp lực. Anh cũng đừng bận tâm quá nhiều, chuyện này là do em đứng ra vay tiền của mẹ anh, không liên quan gì đến anh cả. Em chỉ không đành lòng thấy anh khổ sở nên phải làm vậy…” Cô đã nói với mẹ Lâm rồi, tạm thời cho cô ngưng trả lãi, đợi đến khi cô bắt đầu thực tập sẽ trả mỗi tháng một ít trước, khi cô chính thức đi làm thì sẽ trả nhiều hơn cho bà. Là cô vay, cô sẽ trả, không để Lâm Phong phải khó xử.
Lâm Phong không nói gì cả, chỉ ôm chầm lấy Di Giai vào lòng.
Thấy anh cứ im lặng, cô rụt rè: “Anh… anh có giận anh không?”
Anh ôm siết cô: “Anh không giận em, chỉ thương em.” Anh làm sao có thể giận cô, có giận là giận bản thân anh quá vô dụng, để người phụ nữ của mình phải vì mình mà lo lắng trong ngoài.
Di Giai vỗ vỗ vai Lâm Phong: “Anh đừng nghĩ nhiều, cũng không được tự trách bản thân. Anh luôn bảo vệ che chở cho em, cũng phải để em che chở anh lại chứ. Nếu em không thể làm được gì cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa-vua-luc-yeu-anh/2916291/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.