Tiết học thứ hai vừa kết thúc mọi người đã túm tụm lại với nhau bàn chuyện, vụ tai nạn ấy giờ vẫn đang hot không ngừng chủ đề bàn tán bây giờ là tại sao người gây ra lại có thế sống yên bình như vậy mà như không có chuyện gì xảy ra.
Mỗi câu nói của mấy người trong lớp lọt vào tai Kim Ngưu và Song Ngư phi thường chói tai, ngứa gan vô cùng.
"Song Ngư có người gặp kìa" Thi mặt đắc ý nhìn Ngư vì hôm bữa Duy nói đỡ cho Ngư nên giờ đối với Thi Ngư bây giờ là cái gai cần phải nhổ, mượn cơ hội này phải bôi đen Song Ngư để không thể tẩy trắng được.
Song Ngư chỉ khẽ liếc nhìn Thi, ánh mắt lạnh lùng quét qua rồi không thèm để ý cậu ta nữa. Những lời nhỏ đấy nói một chữ cô cũng không tin nó có thiện ý.
Nhìn qua thì bình thường nhưng ai biết sau lưng nhỏ này đang làm gì để chỉnh cô.
"Song Ngư cậu lơ tôi sao, dù cậu không đi ra thì họ cũng sẽ vào thôi, lúc đấy cậu còn mất mặt hơn bây giờ" Thi bất mãn với thái độ của Ngư, trước giờ Ngư chưa từng như vậy, cậu ta quá bình thản so với tình hình hiện tại.
Kim Ngưu thấy tay Ngư khẽ run:"Ngư đừng nghe cậu ta nói, ở đây nhiều người khi dễ một mình cậu là không thể"
Phớt lờ qua Thi hai người vẫn ngồi im tại chỗ đọc sách.
Thi hừ lạnh không thiện cảm nói:"Là mấy chị lớp 12 trường kế, họ tìm Ngư có việc, tôi nhìn bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-ngong-cuong-cua-nhung-ke-phan-dien/2575934/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.