Thực ra Thiên Bình đã tỉnh và lấy lại được ý thức rồi nhưng lúc thấy người vào là Ánh cô liền nhắm mắt tiếp tục giả bộ bản thân vẫn đang hôn mê, vì cô biết người đẩy mình xuống là ai, cô cũng biết ai là người đã làm ra tất cả mọi chuyện nhưng...cô muốn biết lý do tại sao người đó lại làm như vậy.
Tua lại khoảng thời gian lúc mà Ánh đẩy cửa phòng bệnh bước vào, Thiên Bình năm im bất động và nhìn rất vô hại. Ánh lấy một cái ghế rồi ngồi cạnh giường, cô ấy ngồi đấy im lặng mươi mười năm phút rồi mới nhìn Thiên Bình mà chịu mở miệng nói: "Tại sao em lại dối chị chứ? Tại sao em không nói cho chị biết người đó là Song Tử? Em biết cậu ấy mà phải không? em trả lời chị đi cậu ấy hình như thích em rồi đấy, chị rất ghen tị với em, tại sao chứ? Em đã gặp cậu ấy từ khi nào? Từ lúc em về hay là em đã quen biết cậu ấy từ trước, chị cứ cảm gác như mình bị em lừa vậy"
Thiên Bình bớt ngờ, hàng lông mày khẽ run nhẹ nhưng không đáng chú ý. Người mà chị Ánh thích thế mà lại là...Song Tử sao? Nhưng Song tử...Người mà chị ấy tâm sự với minh lúc đó hoá ra là Song Tử? Vì anh ta mà chị làm ra nhưng chuyện này sao? Tại sao chị lại đối xử với em như vậy?
Thiên Bình sắp không duy trì được sự bình tĩnh thì Ánh nói tiếp: "Chị cứ cảm thấy bản thân như là một con ngộc vậy, chị bị tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-ngong-cuong-cua-nhung-ke-phan-dien/2575927/chuong-39-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.