Sáng ngày hôm sau khi Lục Nhiên tỉnh dậy. Lục Nhiên thấy Thái Lăng đang còn nằm kế bên, cánh tay của anh thì đặt lên người mình. Cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay của anh ra rồi ngồi dậy.
Vừa mới đứng dậy chưa kịp đi được một bước thì cơn đau phía trước làm cô choáng váng vội vịnh vào tường. Lục Nhiên cứ thế từng bước tiến vào nhà tắm rồi đóng cửa lại. Đứng ngắm mình trong gương toàn những là dấu hôn chi chích khắp nơi.
Lục Nhiên ra khỏi phòng tắm, cô nhìn bãi chiến trường của tối qua để lại. Lục Nhiên vội dọn dẹp xong chỗ này thì cũng xuống dưới lầu nấu canh giải rượu rồi mang lên cho anh.
……………………
Một lúc sau thì Lục Nhiên cũng xuống dưới nhà dùng bữa sáng mà bác Hoa đã chuẩn bị sẵn. Cũng vì chuyện đêm qua mà hôm nay là ngày đầu tiên cô dậy muộn hơn thường ngày.
- Lục Nhiên dậy rồi sao? Mau lại ăn sáng đi con! Bác Hoa lên tiếng.
- Dạ! Nhận được câu trả lời của cô xong bác Hoa liền đi làm những việc khác.
Trên phòng Bạch Thái Lăng lờ mờ mở mắt, đầu thì đau như búa bổ. Anh ngồi dậy lắc đầu mấy cái rồi nhìn sang bên bàn, Thái Lăng thấy có một chén nước gì đấy, biết chắc đây là canh giải rượu nên không chừng chừ gì mà cầm lên một hơi hết sạch rồi cũng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Sau khi bước ra Thái Lăng mới để ý trên giường có một vết hoa hồng đã sẫm màu. Như nhớ ra chuyện hôm qua mắt anh trở nên lạnh lùng rồi cũng thay đồ đi xuống dưới nhà.
Lục Nhiên đang ăn thì thấy anh xuống mà tươi cười chào hỏi:
- Anh đã dậy rồi sao? Mau lại ăn sáng đi.
Thái Lăng chỉ gật đầu rồi lướt qua bàn ăn mà đi đến nhà bếp. Anh liền lấy ly sữa ấm mà bác Hoa chuẩn bị rồi bỏ một viên gì đấy màu trắng vào. Thái Lăng đi ra đặt ly sữa ấm lên bàn rồi bảo:
- "Ăn sáng xong thì nhớ uống!" Nói rồi anh cũng tiến ra cổng mà đi làm cũng không ăn sáng.
Sau bữa ăn Lục Nhiên nhớ lời anh dặn mà cầm ly sữa lên uống không một chút chừng chừ. Cô uống xong cũng xách túi đi làm.
………………
Ở tiệm bánh.
"Reng…… reng…… reng"
Lục Nhiên đang làm thì nhận được cuộc điện thoại của Lung Linh gọi tới. Vì trong giờ làm không được nghe điện thoại nên cô đã nhờ Cao Tần coi giúp, còn mình thì ra chỗ khác nghe điện thoại.
- Alo! Gọi tôi có việc gì thế cô nương? Lục Nhiên nói
- Lục Nhiên à! Tớ mới tìm được thứ thú vị lắm! Lung Linh háo hức nói
- Là gì mà nghe giọng cô nương vui dữ vậy hả?
- Là đan len!!! Tớ thấy đông sắp đến rồi hay chúng ta đi mua len về đan đi?
- Tớ nhớ cậu có yêu mấy cái môn này đâu mà giờ lại đòi đan với đồ thế?
- Thì nếu không biết thì mình học.?
- Cậu định làm tặng ai kia à? Lục Nhiên cố ý dò hỏi
- "À thì..........hì hì..lại bị cậu đoán trúng rồi!" Lung Linh bị nói trúng nên phải khai ra. " Thôi không nói nhiều nữa cậu đang trong giờ làm thì làm đi, chiều tớ qua đón rồi chúng ta mua đồ về làm!! Vậy nha! Bye bye!"
*Tút ……tút*
Lục Nhiên định từ chối nhưng cô thấy đông cũng sắp đến rồi nên Lục Nhiên cũng sẽ quyết định đan tặng anh một cái khăn len để giữ ấm cho mùa đông.
Chiều đến…………………
- Nhiên ơi! Tớ ở đây này!! Lung Linh thấy bạn mình vừa mới tan làm thì vậy tay gọi.
Lục Nhiên thấy bạn mình cũng đi lại mở cửa xe ngồi vào thắt dây an toàn.
- Bây giờ chúng ta đi đâu? Lục Nhiên hỏi
- Đi mua len về đan chứ còn đi đâu nữa? Lung Linh nói xong thì khởi động xe chạy đi
- Tạm biệt cậu! Lục Nhiên nói rồi cũng bước vào nhà, Lung Linh cũng lái xe chạy đi.
Lục Nhiên vừa mới bước chân vào nhà thì đúng lúc xe của Bạch Thái Lăng cũng mới về. Cô vội cất đồ mới mua sang một bên rồi chạy ra đón anh như thường ngày.
Vừa giúp anh cởi áo khoác Lục Nhiên vừa hỏi:" Anh hôm nay đi làm có mệt không?
Bạch Thái Lăng không nhanh không chậm đáp:" Mệt!"
- Thế anh đi tắm đi em nấu ăn xong rồi anh xuống anh nhé!
2 tháng sau ……………
Thời gian cứ thế mà trôi qua được hai tháng. Cô và anh vẫn sống rất hòa hợp chẳng xảy ra tranh cải gì. Mỗi tối, cặp vợ chồng trẻ này cũng quan hệ với nhau như bao cặp vợ chồng khác. Chỉ có điều sau khi quan hệ xong, sáng hôm sau anh lại đem ly sữa ra cho Lục Nhiên uống rồi anh cũng đi làm. Vì sáng nào cũng uống sữa nên sẽ có ngày Lục Nhiên bị ngán mà không uống rồi cũng đem đổ đi.
Còn những cuộn len từ lúc Lục Nhiên mua về cho đến nay cô cũng đã đan xong chiếc khăn len. Lục Nhiên chỉ đan mỗi khi Bạch Thái Lăng không có ở nhà. Lục Nhiên cầm chiếc khăn lên nhìn lại một lượt nữa và nhẹ nhàng xếp chiếc khăn lại bỏ vào hộp để khi anh về cô sẽ tặng nó cho anh.
……Ở công ty
* Cạch *
- Ây dô! Bạn của tôi lâu ngày quá không gặp chẳng còn nhớ tôi nữa sao?Cố Hàn không gõ cửa mà tự ý bước vào.
- Ai cho cậu vào đây? Ánh mắt Bạch Thái vẫn nhìn vào đống giấy tờ trên tay còn cầm cây bút mà hỏi
- Bạn của tôi sao lại nhẫn tâm thế nhỉ? Lâu ngày không gặp tôi đến thăm cậu mà cậu chẳng biết cảm ơn lấy một lời! Cố Hàn tỏ vẻ giận dỗi trách.
- Tôi cần cậu đến thăm? Lúc này Thái Lăng mới liếc mắt sang người bạn của mình.
- Thế tôi chẳng thèm ở đây với cậu nữa!
- Cửa ở phía trước.... không tiễn! Thái Lăng lạnh nhạt đáp.
- Thôi không đùa với cậu nữa! Tôi đến là có việc cần nói. Vẻ mặt Cố Hàn trở nên nghiêm túc lại
- Chuyện gì? Nói mau!
- Quỳnh Trân sắp về nước rồi! Cậu tính thế
nào?
Tay của anh đang ghi giấy tờ thì dừng lại. Cố Hàn thấy vậy nói tiếp:" Tôi chỉ đến nói như vậy thôi! Bây giờ tôi phải về với Lung Linh yêu quý của tớ đây!" Nói xong Cố Hàn đứng dậy đi về để lại Bạch Thái Lăng với vẻ mặt trầm ngâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]