Chúng tôi gặp gỡ nhau vào những tháng năm mà mỗi người đều rạng rỡ như bông hoa hướng dương
Người ta gọi đó là tuổi trẻ, có người gọi đó là giấc mơ, nhưng tôi lại gọi đó là thanh xuân
Dù sao tất cả đều công nhận rằng, đó là những quãng thời gian rực rỡ nhất, là kí ức đẹp đẽ nhất...
Thích một ai đó không thất nhiết phải trở thành người yêu
Có những lúc chỉ cần là bạn bè thế là đủ rồi
Chỉ có vậy mới có thể lâu dài
Tình bạn tiến một bước sẽ thành tình yêu nhưng lùi một bước chỉ còn là quá khứ...
Nam mỉm cười nhìn Vi
Cậu thầm nghĩ về mối quan hệ giữa hai người sau này
Cô sẽ chỉ là bạn thân
Chỉ là người cậu quan tâm nhất
Mà mãi sẽ chẳng tiến được xa
" Cho cậu 1 nửa không lại dỗi " Nam xé đôi cái bánh mì rồi đưa cho tôi một nửa
" Thôi đi, có gì mà dỗi chứ " Tôi trừng mắt nhưng vẫn nhận nửa bánh mì kia
Lúc này giữa hai người dường như vượt ngưỡng bạn thân nhưng ở một khía cạnh nào đó Vi và Nam vẫn muốn duy trì thứ tình cảm này
Tình đầu chớm nở chưa kịp nở hoa đã lụi tàn
Ranh giới tuy gần nhưng vẫn khó vượt qua
" Cậu là con gái cái kiểu gì đấy? Ăn với chả uống... " Hắn giơ tay vỗ nhẹ lên má tôi, vụn bánh mì từ từ rơi xuống
Đột nhiên tim tôi đập loạn mấy nhịp
Tự nhiên sao mà khó thở quá
Cảm giác này là sao?
Cứ kiểu như hắn là bố tôi vậy
" Này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-nam-ay-cau-va-toi/192299/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.