Thanh xuân chính là gặp gỡ với bảy cái tôi: một là tươi sáng, hai là đau buồn, ba là đẹp đẽ, bốn là mạo hiểm, năm là quật cường, sáu là yếu mềm và cái cuối cùng chính là đang trưởng thành.
Lớp 10 là năm bỡ ngỡ làm quen với những người bạn mới.
Lớp 11 là năm ngập tràn niềm vui, tiếng cười thông qua các hoạt động mang tính kết nối.
Lớp 12 - năm cuối cấp - là thời gian của những kỉ niệm học trò, là thời gian để ôn lại tất cả khoảnh khắc mà tất cả chúng ta đã bên nhau 3 năm qua.
Lớp 12 là năm học đau đớn nhất trong đời học sinh. Tôi sẽ không quên những ngày ngủ chết mê chết mệt, hàng đống bài tập chất đống làm mãi chưa xong, đầu óc quay cuồng, trống vang còn không phân biệt được đâu là trống vào lớp đâu là trống ra chơi. Nhưng khoảng thời gian đó cũng trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức vào một ngày nào đó giữ tháng sáu, tôi chợt nhận ra cuộc đời cấp 3 của mình đã đặt dấu chấm hết từ lúc nào.
Tất cả trôi qua đều rất vội vã.
Vội sinh, vội tử, vội một đời.
Vội cười, vội khóc, vội buông tay.
Vội thương, vội ghét, nhìn xa lạ.
Vội vã tìm nhau, vội vã rời.
Buổi học cuối cùng của cuộc đời cấp 3.
Thầy chủ nhiệm nhìn chúng tôi rồi viết lên bảng dòng chữ nắn nót: "Bài tập về nhà cuối cùng."
Quay xuống lớp, thầy nói: "Bài tập về nhà cuối cùng không có hạn nộp "Hãy sống thật hạnh phúc!" Có lẽ khi các em nộp bài thì thầy đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-nam-ay-cau-va-toi/1405216/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.