"... Cháu nên biết vị trí của mình..."
Câu nói này như đang mỉa mai về hoàn cảnh gia đình tôi. Bác cũng ngầm ám chỉ "đũa mốc thì đừng có chòi mâm son"
Hạnh ngồi bên cạnh trông có vẻ thản nhiên lắm, như cô ấy biết rõ chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Tôi hơi cười mà đáp lại: "Thưa bác, cháu biết rõ vị trí của mình ở đâu. Nhân đây, cháu cũng muốn nói rõ cho bác biết để tránh hiểu lầm về sau. Cháu và Nam ngoài quan hệ bạn bè thì không có bất cứ mối quan hệ nào khác. Cháu cũng không níu kéo gì cậu ấy, về vấn đề này bác không cần lo... Nhưng nếu bác muốn, cháu cũng không chắc về quan hệ của chúng cháu sau này."
Người ta nói "đừng nhìn mặt mà bắt hình dong" quả đúng vậy.
Thoạt nhìn bác Hải là người đôn hậu, dễ mến nhưng sau này, tôi mới nhận ra rằng, đừng đánh giá ai qua vẻ bề ngoài. Sau lớp mặt ra tươi cười kia lại là một bộ mặt khác.
"ViVi, cậu nói như thế muốn ám chỉ điều gì?" Hạnh có vẻ bất mãn lắm.
Ủa sao? Lời tôi nói khó hiểu vậy à?
Thứ nhất, tôi biết rõ vị trí của mình ở đâu. Tôi cũng có liêm sỉ mà, hơn nữa trèo cao thì ngã đau.
Thứ hai, tôi khẳng định, hiện tại tôi và hắn chỉ là quan hệ bạn bè, không có tiến xa hơn.
Và thứ ba, nếu bố hắn cứ giữ thái độ khinh thường đó, tôi không dám chắc trong tương lai, tôi và hắn sẽ là quan hệ gì. Có thể vẫn là bạn bè nhưng cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-nam-ay-cau-va-toi/1405210/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.