Đưa mắt nhìn ra chỗ hắn, lòng tôi càng khó chịu.
Đến một lúc nào đó, sự hi sinh của tôi sẽ chẳng còn cần.
Đến một lúc nào đó, tôi sẽ hiểu rằng mình không thể tiếp tục.
Đến một lúc nào đó, tôi cảm thấy mình đã hết sức vì cố gắng.
Và ngay bây giờ, tôi cảm thấy mình phải lặng lẽ buông tay.
"Nhi, giúp tôi đi." Tôi nhờ vả.
Nhi trong quá trình suy nghĩ có nên thay tôi thuyết trình hay không.
"Cậu dùng cái này đi." Đang chờ Nhi suy nghĩ thì Phong xuất hiện đưa cho tôi bản báo cáo khác.
Tôi còn chưa kịp hiểu tình hình thì cậu ấy lại nói tiếp: "Là của tôi làm, không biết có tốt không nhưng cậu cũng xem sao."
Trong đầu tôi lơ đễnh xuất hiện hình ảnh của hắn.
Tôi đúng là vì lòng đố kỵ mà thất bại.
Bản báo cáo tôi viết vốn dĩ không ra gì nên mới như này đây.
.......
Và cuối cùng, tôi dùng bản báo cáo của Phong.
Tôi có để ý đến vẻ mặt của hắn lúc tôi thuyết trình.
Vẻ mặt có nét gì đó ngạc nhiên nhưng rất nhanh thôi lại bình thản vô cùng.
Tâm tư của hắn, tôi không thể hiểu nổi.
.......
Tiết 5, tôi xuống phòng y tế xin thuốc.
Không biết có phải là suy nghĩ nhiều hay không mà đầu tôi giật binh binh như bị động kinh :))
Ngồi 5 phút trong phòng y tế rồi tôi lên lớp.
Khi vừa ra khỏi phòng y tế được mấy bước, tôi phát hiện hắn đang đứng trước mặt mình.
Tôi không có cách nào mở miệng để nói chuyện với hắn.
Coi như không nhìn thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-nam-ay-cau-va-toi/1405208/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.