"Đừng mong gặp lại con bé nhà nghèo đó..."
Câu nói đó mãi quẩn quanh trong tâm trí, Nam dùng thời gian nhanh nhất "tiêu hoá" câu nói đó rồi mở miệng: "Bố đe doạ con?"
Ông Hải tự ý thức được câu nói trước đó của hơi quá đáng bèn hạ giọng: "Không phải là đe doạ, bố chỉ muốn cho con những điều tốt nhất cho con, con không hiểu bố sao?"
Nam cười nhạt: "Tốt? Vậy bố mang những điều tốt đó cho thằng con rơi kia đi"
Đến đây ánh mắt Nam bỗng thay đổi. Hôn nhân sắp đặt là tốt?
Ông Hải run run: "Con..." Rồi nhanh chóng trở lại bình thường: "Tóm lại bố đã quyết rồi, con nhất định phải đính hôn với con gái bác Trình"
Nghe xong giọng Nam có phần lạnh đi: "Nếu không thì sao?"
"Con không được phép nói không" Ông Hải bỏ lại câu nói rồi đi khỏi.
Nam thờ thẫn nhìn bức ảnh gia đình ba người trên tường. Một phần suy nghĩ thoáng hiện lên mà lại nhanh chóng mất đi.
Tại sao? Tại sao cậu không được lựa chọn điều mình muốn? Có lẽ bố mẹ cậu là hôn nhân thương mại, giữa họ không có tình yêu. Người bố cậu yêu thực sự là hai mẹ con họ. Cậu vốn dĩ không có vị trí trong tim ông...Sự thật là vậy sao?
Nam cười ngây ngốc nhìn bức ảnh. Gia đình? Thứ này đâu phải của cậu, cậu có quyền gì níu giữ? Phải trả lại. Thật sự phải trả lại cho người đó?
Nam đứng dậy, tiến về bức ảnh trước mặt. Cậu tháo khung hình xuống...
"Choangggggg" Bức ảnh rơi xuống đất...vỡ vụn...
"Tôi trả lại cho cậu, trả lại tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-nam-ay-cau-va-toi/1405192/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.