Hạ Vũ không quay lại, nhưng giọng nói lại vang lên. Cậu không muốn người ấy nhìn thấy mình trong bộ dạng nước mắt tèm lem tơi tả như vậy. Giọng nói cậu run run, như là muốn chắc chắn người đến tìm mình có phải là Giai Thụy không.
"Hạ Vũ cậu không sao chứ?"
"Ừm tớ không sao! Cậu đừng tiến đến nữa, tớ muốn ở một mình! Cậu còn nhớ nơi này sao?"
"Được!!! Tớ nhớ nơi này, lúc trước chúng ta hay đến đây mà sao lại không nhớ được chứ."
Giai Thụy muốn tiến lại gần nhưng bị Hạ Vũ phát hiện không cho tiến thêm bước nữa. Đây cũng là lời cảnh cáo đến với hắn, nếu hắn bước thêm thì Hạ Vũ sẽ không đứng im ở đó nữa, tiếp theo cậu ấy làm gì đều không thể đoán trước được.
Hạ Vũ hỏi hắn còn nhớ chỗ này không, ' còn chứ tại sao không, nơi này là kĩ niệm đẹp nhất của hắn và Hạ Vũ. Những lúc buồn vui hay trốn tiết đều lên đây nằm. Khung giờ nào xuất hiện trên đây cả hai đều biết mà đến cùng lúc'.
Nhưng cũng là nơi khiến tình cảm của hắn bắt đầu nảy sinh, là nơi hắn muốn thổ lộ biết bao nhiêu, nhưng không đủ dũng khí nói sự thật. Hôm nay vì sợ Hạ Vũ hiểu lầm mà hắn đã đi khắp nơi tìm cậu để giải thích, nhưng khi đến chỗ này rồi lại không có tâm trạng để nói nữa, Hạ Vũ cũng không cho hắn cơ hội tiếp tục để nói.
"Đúng vậy, rất nhiều kĩ niệm đẹp làm tớ không thể nào quên được. Cậu không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-ma-toi-bo-lo/2974726/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.