* Chương này thay đổi cách xưng hô nhé *
Ánh mắt Hạ Vũ bỗng khép lại, khép lại những tháng ngày đơn phương thầm lặng, khép lại tất cả mọi thứ khiến cậu bận tâm những ngày qua. Hiện tại bây giờ chỉ vậy thôi là quá đủ, được hạnh phúc bên người mình yêu thương, được nghe tiếng tim ấy đập rộn rã vì mình.
...
Cứ vậy mà đã trôi qua một ngày, khi mặt trời xuống núi cũng là lúc ông trăng dần hiện lên bầu trời, xung quanh đó là những vì sao lấp lánh khắp đêm đen. Bầu trời hôm nay như tâm trạng của hắn, thứ sáng chói duy nhất có thể cứu rỗi cuộc đời mình lại xa tầm tay với.
"Hôm nay trăng lưỡi liềm, như đôi môi hay cười của em vậy. Sáng lấp lánh khiến nhiều người si mê muốn có được, nhưng lại xa vời với thế nào cũng không tới."
Lăng Đằng ngồi trước cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao, tâm trạng cậu lại vô cùng phiền nhiễu. Gia đình là thứ gì đó rất xa xỉ, cũng như nụ cười ấy dù cố gắng kiểu gì cũng không bao giờ thành công chạm đến.
"Làm thế nào để em nhớ lại kí ức khi xưa đây? Hạ Vũ em thật ác độc, em vậy mà lại quên tất cả còn tôi lại nhớ như in."
《 Hồi Ức 》
"A... aaa!!! Cậu chơi xấu Đằng Đằng, tớ nói là phải chờ tớ đếm đến ba mới được bắn, sao cậu lại ăn gian bắn trước vậy?"
"Dù cho cậu có đếm đến ba thì cũng không thay đổi được gì đâu."
"Đúng là đồ khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-ma-toi-bo-lo/2974723/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.