"Vũ, em vẫn vô tình như trước đây vậy. Chỉ có anh là nhớ tất cả còn em thì không."
...
Hạ Vũ nghe câu nói ấy tim vô tình trật đi một nhịp, những âm thanh xào xạc xung quanh tai bây giờ không còn nghe thấy nữa. Thay vì đó lại hiện ra những âm thanh xì xào như tivi bị mất sóng, từng câu nói khi nhỏ hiện hữu trong đầu. Cậu giật mình quay sang trợn tròn mắt, nhìn Lăng Đằng đang lấy tay gỡ kính áp tròng ra, bất ngờ thấy đôi mắt xanh dương quen thuộc, Hạ Vũ giơ tay lên che miệng để che bớt đi sự bất ngờ của mình.
"Thật ra từ trước đến giờ anh đều đeo kính áp tròng màu đen, đây mới chính là màu mắt thực sự của anh."
"Đằng Đằng!?" Hạ Vũ giơ bàn tay mình lên chạm vào mi mắt ấy, trong lòng có vui mà cũng có buồn. Cậu nhớ rồi ký ức mà mình muốn quên chính là Lăng Đằng, cái người mà rời đi cũng không để lại một lời tạm biệt: "Đằng Đằng là anh sao?"
"Bao nhiêu năm qua anh sống bên đó có tốt không?" Hạ Vũ rơm rớm nước mắt, cậu đã cố quên đi, quên đi cái người mà làm cậu nhung nhớ. Khi thật sự quên rồi thì người ấy lại xuất hiện làm cậu xao xuyến, cậu nhớ nhung đôi mắt này, thật sự rất nhớ.
"Anh không ngày nào ngưng nhớ về em cả. Vũ, khi đó tại sao em không đến đúng hẹn, em có biết anh đau khổ đến mức nào không?"
Lăng Đằng thật sự khóc rồi, cậu ôm chầm lấy Hạ Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-ma-toi-bo-lo/2974654/chuong-42.html