*Từ chương này đổi cách xưng hô cùng suy nghĩ của Hạ Vũ về Lăng Đằng thành "Anh" cho nó hợp hơn nhé mọi người.
...
Hạ Vũ lần đầu thổ lộ tình cảm nhiều như vậy, cậu cố ý nói ra những lời ngon ngọt để dụ dỗ Lăng Đằng. Khi đang vui vẻ nếu cậu nói ra sự thật thì chắc chắn anh ấy sẽ không trách mắng gì cậu nhiều.
"Làm chuyện gì có lỗi với anh hả? Sao hôm nay vợ tôi lại ngôn tình thế này!"
Lăng Đằng biết Hạ Vũ muốn lấy lòng mình vì chuyện gì, nhưng cậu lại không có ép cung hỏi em ấy. Nếu như thật sự muốn nói thì Hạ Vũ sẽ tự động nói thôi, còn không nói thì Lăng Đằng cũng không muốn gặng hỏi làm gì. Miễn sao Hạ Vũ không phản bội cậu là được những chuyện nhỏ nhặt như vậy bỏ qua được thì cứ bỏ qua.
Hạ Vũ chột dạ bĩu môi nói: "Thật lòng nhớ mà anh không tin. Thôi từ nay không nói vậy nữa, có ai tin đâu mà nói làm gì."
Lăng Đằng thấy người yêu có vẻ dỗi nên liền quay sang nắm lấy tay Hạ Vũ nói: "Anh rất thích nghe, ngày nào em cũng nói như vậy thì tốt biết mấy. Hạ Vũ, anh mong rằng em không giấu diếm anh điều gì."
Hạ Vũ bị nhắc nhỡ trong lòng liền không khỏi giật mình, theo cách nói của Lăng Đằng thì khả năng anh ấy đã biết hết tất cả mọi chuyện. Hạ Vũ ngập ngừng hồi lâu mới trả lời lại Lăng Đằng.
"Thật ra em tính nói với anh từ rất lâu rồi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-ma-toi-bo-lo/2974627/chuong-56.html