Lúc người yêu đi nước ngoài đã không ra sân bay tiễn rồi, giờ không thể không đi được. Vì là đồ dùng cá nhân rồi mọi thứ Duy Dương đều gửi theo xe hết từ hồi chiều nên lúc đi chỉ vác theo mỗi người và điện thoại, túi xách bỏ có quần áo sương sương vài bộ vì đồ đạc gửi bằng oto vào nên chắc hai ngày mới đến nơi và đương nhiên là vẫn sáng suốt giữ lại ví tiền. Bố mẹ Duy Dương cũng không phải lên tiễn như kiểu hồi đi nước ngoài nữa, giờ lớn
rồi mà, Trung Kiên thì có việc bận nên cũng không đi có mỗi Hà Đan là không thể không đi thôi. Thật ra cũng chẳng có gì xa xôi, không visa lằng nhằng, chỉ 2 giờ đồng hồ máy bay đã có thể gặp nhau rồi, đã thế thời đại công nghệ phát triển video call là cũng thấy nhau rồi có nhớ nhung gì đâu, chỉ là thi thoảng muốn ôm người yêu thôi.
- Em khóc đi cho anh thấy mình quan trọng nào
- Trẻ con đâu mà khóc, thôi đi vào trong đi ông lắm chuyện lắm rồi đấy
- Đấy đấy chưa gì đã thấy thay lòng đổi dạ rồi. Em làm anh buồn đấy.
Duy Dương vẫn không quên cốc đầu người yêu cái rồi mới đi vào trong, không biết có phải là lớn rồi có suy nghĩ khác không chứ nó cũng chẳng cảm thấy gì cả, vì bình thường cũng cả tuần mới gặp nhau, còn bây giờ thích thì cũng có thể gặp nhau thôi mà chỉ là có thời gian để gặp nhau hay không thôi
Người ta bảo khi yêu xa mà cứ suốt ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-la-anh/1326148/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.