Ngoại truyện 3: Lý Vân Ca – Bạch Doanh Trần. 
Khi kết thúc cuộc gọi ngớ ngẩn của Hạ Thiên Vũ, Bạch Doanh Trần quay lại giường, chuẩn bị tiếp tục việc đang dang dở thì phát hiện, cô gái kia đã ngủ từ lúc nào rồi. 
Nghe tiếng thở khe khẽ mà đều đặn của cô, anh không khỏi dở khóc dở cười. Ôm lây cơ thể nhỏ nhắn kia vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô: “Ngủ ngon.” 
Một đêm, không chợp mắt. 
Sáng ngày hôm sau, anh không tới bệnh viện, anh muốn đợi cô tỉnh dậy, nói chuyện với nhau, làm rõ vấn đề. 
Anh chỉ lo, đêm qua là do cô say rượu nên mới nói linh tinh. Thực sự, anh không có lòng tin vào mình. Yêu thầm cô mười năm rồi, cũng đến lúc mạo hiểm một lần. 
Nếu là thật vậy thì anh là người may mắn và hạnh phúc, còn nếu là do uống rượu rồi tùy tiện nói ra, anh sẽ không cưỡng ép cô, sẽ cho hai người một cuộc sống mới, sẽ chẳng liên quan gì nữa. 
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng dịu dàng từ ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, khiến làn da mịn màng như trải thêm một tầng phấn màu hồng. 
Lông mi dài khẽ rung rung, như một chiếc lông vũ khẽ vuốt nhẹ vào trái tim của anh. Lý Vân Ca mở mắt ra, tầm mắt tiêu cự, như chưa tỉnh ngủ hẳn, tựa như có lớp sương mờ nhạt giăng ra trước mắt. 
“Tỉnh rồi? Có thấy đau đầu không?” 
Lý Vân Ca lại chớp chớp mắt, một lát sau liền lắc đầu, ánh mắt vấn dán chặt lên khuôn mặt Bạch Doanh Trần, rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472403/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.