Chu Bạch Liên ngồi ở một góc tường, ánh mắt sâu xa chứng kiến một màn đang xảy ra trước mắt, khuôn mặt bình thản đến kỳ lạ. 
Dáng vẻ hàn Đồng Tư chật vật nằm dưới sàn nhà, khuôn mặt đã sưng lên đến mức không nhìn ra được vẻ xinh đẹp vốn có. Xung quanh chỗ cô nằm là những vệt máu lướn nhỏ khác nhau. 
Hàn Lãnh Hải một tay cầm chiếc thắt lưng bằng da, quật thật mạnh xuống thân thể nhỏ bé phía dưới. Một tay nắm chặt mái tóc dài của Hàn Đồng Tư. 
Trên khuôn mặt dữ tợn không có lấy một chút lưu tình, một chút tình cảm. Ánh mắt vô hồn, trống rỗng, dường như chính bản thân ông ta cũng không biết mình đang làm gì, đừng nói là làm chủ suy nghĩ. 
Hàn Đồng Tư cắn chặt môi dưới, cố gắng để không phát ra tiếng kêu đau đớn, tiếng khóc bi thương. Cô hướng mắt về phía Chu Bạch Liên, như đang muốn xác thực một điều gì đó. Thấy khuôn mặt không mảy may cảm xúc gì của bà ta, cô mỉm cười, một nụ cười chua chát, sau đó lớn tiếng cười. Tiếng cười vang vọng trong căn nhà vốn chỉ tồn tại duy nhất tiếng thắt lưng đập mạnh xuống. 
Thì ra tất cả đều là giả dối, cho đến cuối cùng, người bị lợi dụng, đâu chỉ có mình Hàn Tiểu Tịch? Cho đến cuối cùng, người bị tổn thường đâu chỉ có mình Hàn Tiểu Tịch? Cho đến cuối cùng, nhưng thứ xung quanh Hàn Đồng Tư cô đều chỉ là lừa dối! 
Điệu cười của Hàn Đồng Tư đột nhiên vang lên trong phòng, khiến cho khuôn mặt bình thản của Chu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472381/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.